Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1183: Xem Có Quần Chúng Nào Bị Thương Không

Chương 1183: Xem Có Quần Chúng Nào Bị Thương KhôngChương 1183: Xem Có Quần Chúng Nào Bị Thương Không
Giám sát Lương chỉ đành dùng một tay ấn đầu Tô Niệm Tinh để cô đừng thò đầu ra ngoài, một tay thì bám vào cửa sổ xe, nhìn về phía phát ra tiếng súng, hóa ra âm thanh cách đây rất xa, nhưng đứng từ chỗ này vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn cướp.
không biết từ khi nào mà trước mui xe đã có thêm vài dân cảnh, bọn họ đang nổ súng bằng bằng bằng về phía người đứng cách đó không xa.
Khi Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn vê phía dân cảnh đứng bên phải mui xe, bọn cướp cũng đã phát hiện ra đối phương, họng súng lập tức chuyển về phía bên này.
Đột nhiên một âm thanh vang lên, kính thủy tinh của cửa sổ xe bị bắn trúng, trực tiếp vỡ nát, giám sát Lương đè lên người Tô Niệm Tinh, bên này là đường xe chạy rộng rãi, rộng khoảng chừng bốn đến năm mét, ven đường chỉ có đúng hai chiếc xe đỗ lại đó và sạp hàng bán hoa quả, lúc này, chủ hàng đã sớm chạy mất dép, sạp hàng lại quá thấp, liếc mắt nhìn một cái là thấy ngay nên hoàn toàn không có chỗ để trốn, chỉ có thể trốn ở đằng trước chiếc xe taxi này.
Mấy vị dân cảnh trốn bên trong các cửa hàng ở hai ven đường, thi thoảng lại nhảy ra bắn vài phát.
Một âm thanh nữa vang lên, vị dân cảnh đứng trước mui xe bị bắn trúng đùi, khẩu súng rơi xuống, văng trên mặt đất, anh ta đau đến mức ngã khụy xuống đất, hoàn toàn không thể bò dậy được.
Người bình thường trúng một phát súng là hoàn toàn không thể đứng lên nổi. Mắt thấy bọn cướp định bắn vị dân cảnh này tiếp thì đột nhiên cánh cửa của chiếc xe taxi mở ra, hóa ra là khẩu súng rơi xuống đập vào cửa xe.
Giám sát Lương nhanh chóng nhặt khẩu súng dưới đất lên rồi ngắm về phía tên cướp cách đó không xa.
Bằng bằng bằng!
Ba phát trúng cả bai
Phía sau truyền tới tiếng loa, đây là tiếng của Hứa Quốc Cường: "Chúng tôi là cảnh sát, mau giơ tay đầu hàng!"
Nhưng ngay đúng lúc này, bọn cướp lại tóm lấy đầu của người đi đường, khiến các cảnh sát đều bị ép lùi.
Hứa Quốc Cường sợ ném chuột vỡ bình, không dám bỏ mặc con tin mà chỉ có thể thả cho bọn họ rời đi.
Anh ta ra hiệu cho dân cảnh kiểm tra xung quanh: "Xem có quần chúng nào bị thương không?”
Sau đó anh ta sải bước đi đến bên cạnh giám sát Lương, trông thấy Tô Niệm Tinh ngồi bên trong xe bình an vô sự, anh ta có hơi nghi ngờ: "Sao các cô lại ở đây?"
Tô Niệm Tinh buông hai tay đang bịt tai ra: "Hóa ra các anh đến đây bắt người hả? Tôi qua bên này xem đất."
Bây giờ hai bên tai cô vẫn còn vang ong ong, chắc là ù tai rồi, cô bịt một bên tai lại: "Hình như người kia không cần A1K47 thì phải?"
Cô không nhìn thấy mấy tên cướp vừa rồi kia nổ súng nhưng nghe tiếng súng hình như không nối liền mà cứ cách vài phát lại dừng một lần.
Hứa Quốc Cường gật đầu: "Đúng rồi, A1K47 mang theo không tiện, bọn họ ăn cơm ở đằng trước, vốn dĩ chúng tôi định bao vây bọn họ trong ngõ nhưng không ngờ bọn họ lại phát hiện ra chúng tôi trước.
Anh ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Cô có thể bói ra được địa chỉ hiện giờ của bọn họ không?”
Tô Niệm Tinh chỉ có thể ném lục hào kim tiền quẻ để xác định phương hướng đại khái: "Nếu các anh muốn địa chỉ cụ thể thì tôi cần phải xem bói cho người thân của mấy tên cướp này."
Hứa Quốc Cường nhíu mày nghĩ ngợi.
Có dân cảnh qua đây báo cáo: "Cục trưởng, tám tên cướp đã tử vong, một tên cướp bị thương ở vai, bốn tên còn lại đã chạy trốn, có hai mươi ba quần chúng bị thương, có một dân cảnh đã bị thương."
Đôi mắt của Tô Niệm Tinh sáng ngời: "Tôi có thể bói cho tên cướp đã bị thương kia."
Dân cảnh lại tiếp tục nói: "Trong đó có ba tên cướp là bị... Anh ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn giám sát Lương: "Bị anh ta giết ạ!"
Hứa Quốc Cường ra hiệu cho dân cảnh đi lấy lời khai của giám sát Lương, sau đó lại nói với Tô Niệm Tinh: "Trong tay bọn cướp có con tin, đợi gã thả con tin ra rồi, cô hãy xem bói cho tên cướp bị thương sau."
Sự cân nhắc của anh ta không thể nói là do dự thiếu quyết đoán vì dù sao bọn cướp cũng không có khả năng dẫn theo con tin bỏ trốn.
Dân cảnh đưa những người dân bị thương và cả tên cướp vào bệnh viện, Tô Niệm Tinh cũng đi theo tới bệnh viện, tai cô vẫn hơi ù, cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra xem có thể ngồi máy bay được không.
Đợi cô kiểm tra ở bệnh viện và ăn cơm trưa xong, Hứa Quốc Cường lại qua đây thăm cô: "Con tin đã được thả ra rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận