Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1181: Chắc Là Đã Tìm Được Tên Trộm Rồi

Chương 1181: Chắc Là Đã Tìm Được Tên Trộm RồiChương 1181: Chắc Là Đã Tìm Được Tên Trộm Rồi
Thẳng cho đến hai giờ chiều mà Tô Niệm Tinh vẫn chưa thể bói ra được tên trộm chân chính, cô không nhịn được mà nghi ngờ trước đó có phải mình đã bỏ qua mất người nào không. Nếu phải bói lại thêm một lần thì lượng công việc lại quá lớn.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì lại có một công nhân khác tiến vào. Người này trông qua độ tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng mười bảy, mười tám mà thôi, dáng người thấp bé nhẹ cân, vừa nhìn đã biết là suy dinh dưỡng rồi.
Đối phương ngồi xuống với vẻ sợ hãi và nói với Tô Niệm Tinh về vấn đề gần đây của mình: "Miệng tôi bị lở, bên các cô có thể kê đơn thuốc được không?”
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của anh ta mà đặt tay lên mạch đập của đối phương sau đó quan sát cẩn thận khuôn mặt của anh ta.
Nhìn từ vẻ ngoài thì không có vấn đề gì cả nhưng khi nhìn kỹ thì lại phát hiện ra có hơi không đúng. Cô híp mắt lại, cởi găng tay ra để quan sát chỉ tiết chỉ tay của người này.
Một đêm tối tăm tĩnh lặng, mấy tên trộm có vóc dáng khỏe khoắn trèo tường leo vào, bọn họ tránh khỏi bảo vệ đang đi tuần tra rồi rón rén nhẹ nhàng chuồn đến bên của, mò được một sợi dây thép trên người và chỉ cần thao tác hai ba cái đã nạy được khóa cửa, sau đó đẩy cửa gọi những người khác tiến vào.
Một người, hai người...
Trong bóng tối không biết ai nói một tiếng: "Lấy nhiều một chút." Vì thế súng càng lấy càng nhiều, đợi khi bên ngoài truyền ra tiếng bước chân của bảo vệ thì kẻ canh chừng ở ngoài kia mới cài khóa lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó lại càng ngày càng xa, thẳng cho đến khi biến mất. Kẻ canh chừng lại mở khóa ra, sau đó đám người này lén lút chuồn khỏi kho hàng, trèo tường chạy thoát.
Tô Niệm Tinh rút tay về rồi liếc mắt ra hiệu cho dân cảnh, đối phương lập tức hiểu ngay, anh ta vội vàng chạy đi thông báo cho Hứa Quốc Cường.
Hứa Quốc Cường vừa mới vật lộn một trận trong văn phòng của xưởng trưởng xong, sự việc lần này thật sự quá âm ï, tên trộm đã không còn tính là vấn đề gì nữa rồi.
Trộm tài sản của quốc gia rồi gián điệp, các vấn đề liên tiếp xuất hiện khiến cho lúc này, xưởng trưởng đã không còn hy vọng xa vời lập công chuộc tội nữa, hiện giờ đến cả vị trí của mình cũng không có khả năng giữ được nữa rồi.
Hứa Quốc Cường và xưởng trưởng lại có quan hệ thân thích nên hiển nhiên cũng không đành lòng khiến đối phương khó xử rồi, anh ta chỉ đành bán một nhân tình cho đối phương, kêu xưởng trưởng hãy tự nguyện báo cáo với cấp trên, điều tra ra sổ sách có vấn đề để chứng minh năng lực của mình.
Hai người đang bàn bạc chỉ tiết với xưởng trưởng thì nghe thấy Tô Niệm Tinh gọi mình.
Anh ta chỉ đành nói với xưởng trưởng: "Chắc là đã tìm được tên trộm rồi."
Xưởng trưởng lập tức đi theo phía sau Hứa Quốc Cường, Tô Niệm Tinh đưa danh sách cho bọn họ: "Mấy người này đều là trộm cả, các anh đi bắt người đi."
Hứa Quốc Cường nhìn danh sách, phần lớn đều là các công nhân đang xin nghỉ phép, chỉ có một người là ngoại lệ.
Anh ta nhìn về phía xưởng trưởng, đối phương lập tức hiểu ý ngay: "Bây giờ tôi sẽ dẫn các cậu qua đó."
Tiếp theo đây cũng không còn việc của Tô Niệm Tinh nữa nên cô và giám sát Lương quay về khách sạn ăn vịt nướng mà Hứa Quốc Cường đã đặc biệt mua cho.
Vịt đã nguội lạnh rôi nên cô kêu nhà bếp làm nóng lại giúp mình, vì không còn ngon bằng lúc vừa mới ra lò nhưng sau khi chấm nước tương, hương vị vẫn tươi ngon và vừa miệng như thế.
Lúc đang ăn cơm dở thì xưởng trưởng của xưởng sản xuất xe đạp tìm tới nói là có chuyện muốn thương lượng với cô.
Tô Niệm Tinh mời ông ta vào phòng bao cùng nhau ăn cơm: "Bên ngoài còn đang đổ tuyết, sao ông lại qua đây?"
Xưởng trưởng đang ăn vịt nướng đến say mê, nghe được câu hỏi này của cô bèn lập tức đặt đũa xuống, nói rõ ý định tới đây của mình.
Hóa ra là ông ta nghe được một tin tức mới, phía bên chính phủ thành phố đang có ý định rao bán mảnh đất ở bên Tây Trực Môn: "Có ba mươi lăm mẫu, bên đó là tây nhị hoàn, diện tích lại lớn, giá cũng không rẻ cho nên tôi muốn qua đây hỏi xem cô có thể mua được hay không?"
Ba mươi lăm mẫu?
Lại còn là tây nhị hoàn, nói cách khác là giá của nó còn đắt hơn cả mảnh đất mà cô đã mua trước đấy.
Cô nghiêng đầu nhìn ông ta: "Bao nhiêu tiên?"
Xưởng trưởng giơ ngón tay ra dấu: "Ít nhất là sáu nghìn vạn." Tô Niệm Tinh hít ngược một hơi khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận