Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 496: Thế Nào Rồi? Có Bói Ra Được Không

Chương 496: Thế Nào Rồi? Có Bói Ra Được KhôngChương 496: Thế Nào Rồi? Có Bói Ra Được Không
Vẻ mặt của Tô Niệm Tinh hơi nhăn nhó, hình ảnh vẫn luôn lóe lên rồi tắt như kiểu tín hiệu không ổn định vậy, nó cứ lóe như vậy mãi nên hoàn toàn không nhìn thấy rõ được nội dung, cô muốn xem kỹ hơn một chút nhưng có làm thế nào cũng không thấy rõ được.
"Thế nào rồi? Có bói ra được không?" Giám sát Lương thấy trên trán cô toàn là mồ hôi cũng không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.
Mới đầu Tô Niệm Tinh còn tưởng là bàn tay vàng của mình đã xảy ra vấn đề gì đó rồi, nhưng không đúng. Trước đó hai tiếng cô còn cứu một đứa trẻ nên không có khả năng đã xảy ra vấn đề được, vậy chỉ có một cách giải thích là người muốn xem bói đã mất trí nhớ nên ảnh hưởng đến bản tay vàng của cô.
Bệnh nhân ở những giường khác thấy Tô Niệm Tinh xem lâu như vậy mà vẫn chẳng bói ra được gì cả cũng bắt đầu chế nhạo bản lĩnh của cô: "Ơ kìa, thần toán cái khỉ gì chứ? Có bói ra được cái gì đâu."
"Tuổi còn trẻ làm gì mà không tốt, đây cứ thích đi làm lừa đảo cơ, thế cũng không được đâu nhé."
Giám sát Lương liếc mắt nhìn qua, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: "Các người chưa từng tìm cô ấy xem bói thì làm sao biết cô ấy bói có linh hay không?
Người đàn ông này đã mất trí nhớ rồi, bác sĩ nói trong não có máu tụ, cục máu đè lên dây thần kinh ghi nhớ, đến ngay cả bản thân ông ta còn không nhớ nổi quá khứ của mình thì đại sư không bói ra được cũng là chuyện rất bình thường thôi nhỉ?" Bệnh nhân bị dạy dỗ mà có hơi khó chịu, bà ta mím môi với vẻ lúng túng: "Tiên nộp thuế của chúng ta dùng để nuôi mấy tay cảnh sát như các anh rồi các anh có thái độ như vậy đấy à? Cô ta không bói ra được mà anh còn tìm cô ta tới đây xem bói, tôi thấy tay cảnh sát như anh mới có vấn đề đấy."
Vẻ mặt của giám sát Lương lạnh lùng: "Nếu cô bất mãn với thái độ làm việc của tôi thì có thể gọi điện đến đồn cảnh sát để khiếu nại tôi, số hiệu cảnh sát của tôi là 56428."
Sắc mặt của bệnh nhân kia xanh lè xanh lét, bầu không khí lập tức căng thẳng hẳn lên.
Người nhà bệnh nhân vội vàng giảng hòa: "Trước đó cô ấy có tìm đến một tiên sinh đoán mệnh, nói là cô ấy sẽ phát tài, nhưng vừa mới xem bói xong thì đã bị xe đâm trúng cho nên tâm trạng của cô ấy không tốt, mọi người đừng so đo với cô ấy nhé."
Tô Niệm Tinh kéo cánh tay của giám sát Lương, ra hiệu cho anh đừng xảy ra xung đột với người này làm gì: "Tôi bói ra được biệt danh của ông ta là Sán Tử Minh, trước đây là giang hồ ở Tiêm Sa Chủy, sau này đã rửa tay gác kiếm rồi, không lăn lộn trong cái nghề này nữa." Nói đến đây, cô nhìn vê phía các bệnh nhân đang nhìn bọn họ với vẻ mặt hóng hớt.
"Quẻ tượng của ông ta hơi phức tạp, tôi muốn nói chuyện riêng với anh."
Giám sát Lương gật đầu rồi dẫn Tô Niệm Tinh đi ra ngoài.
Đợi lên xe rồi, Tô Niệm Tinh mới mím môi bảo: "Là như vậy, tôi cũng không biết liệu mình bói có chuẩn không nữa, nhưng rất có khả năng người này là một tên tội phạm."
Có thế nào thì giám sát Lương cũng không ngờ sự việc sẽ tiến triển theo chiêu hướng này, anh hơi ngạc nhiên: 'Không phải cô nói ông ta đã rửa tay gác kiếm rồi sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nhưng căn cứ vào chỉ tay và tướng mặt của ông ta, tôi nhìn ra được trên tay ông ta có mạng người và kiện tụng, về phân ông ta đã giết ai thì tôi không bói ra được, còn phải phụ thuộc vào anh tự mình điều tra thôi. '
Lần này thật sự không bói ra được, vừa rồi cô nhìn mà suýt chút nữa muốn lòi hai con mắt luôn, nhưng cho dù là vậy cũng chỉ có thể căn cứ vào mấy hình ảnh lóe lên như hoa tuyết để phán đoán ra biệt danh của ông ta và cả quá khứ đánh giết của ông ta nữa.
Về phần mạng người và kiện tụng chỉ là sự kết hợp giữa sách xem tướng mặt và xem chỉ tay mà cô đã đọc thôi. Ngoại trừ bói chữ ra thì bình thường cô cũng sẽ đọc mấy quyển sách huyền học này.
Mỗi lần khi xem bói, cô đều sẽ xem tướng mặt trước rồi lại ném lục hào kim tuyền quẻ, tiếp đó là bói chữ rồi cuối cùng mới bấm độn, xem chỉ tay.
Mới đầu mục đích là để kéo dài thời gian, khiến cho các khách hàng cảm thấy tốn khoản tiền này là xứng đáng. Nhưng sau này cô học được cách bói chữ rồi cũng sẽ nghiêm túc ứng dụng nó. Tướng mặt và chỉ tay cũng là thuận tiện học, càng là tướng mặt có đặc điểm thì càng dễ đưa ra phán đoán.
Đặc điểm này là để chỉ đại phú đại quý hoặc là đại gian đại ác. Người bình thường có thể căn cứ vào ánh mắt của một người để phán đoán ra là người tốt hay là người xấu.
Thầy bói bình thường cũng có thể dựa vào tướng mạo để đoán ra người này là tốt hay là xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận