Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1157: A Tinh, Chúng Ta Không Có Nhiêu Tiên Như Vậy Đâu

Chương 1157: A Tinh, Chúng Ta Không Có Nhiêu Tiên Như Vậy ĐâuChương 1157: A Tinh, Chúng Ta Không Có Nhiêu Tiên Như Vậy Đâu
Trương An Khang còn không quên kể công của mình: "Bây giờ đất đai ở thủ đô đang thắt chặt, tôi thương lượng với lãnh đạo bên cục quản lý đất đai mất nửa ngày, cuối cùng bọn họ mới đồng ý bán ra một mảnh đấy."
Tô Niệm Tinh cứ cảm thấy thái độ của ông ta thay đổi hơi nhanh: "Trước đó tôi không hỏi nhưng giá đất ở thủ đô là bao nhiêu thế?"
"Còn phụ thuộc vào khu vực nữa, nếu như là khu nội thành vậy mỗi mét vuông khoảng năm trăm đồng, còn nếu ở nơi xa hơn thì sẽ rẻ hơn một chút." Trương An Khang thở dài: "Chẳng qua, khu vực tốt quá ít, khu đất mà tôi dẫn cô đi xem hôm nay nằm ở vùng ngoại ô."
Ở thời buổi này, vùng ngoại ô cũng không phải là vùng ngoại ô gần như tiếp giáp với thành phố của ba mươi năm sau, mà là nằm hẳn bên ngoài khu trung tâm.
Cuối cùng thì chiếc xe của bọn họ cũng dừng lại trước một mảnh đất, nơi này là đồng ruộng, loại đất này dễ bị di dời nhất. Liếc mắt một cái chỉ thấy toàn là ruộng tốt, ở giữa có ngăn một con sông.
Tô Niệm Tinh nhìn con sông này mà đột nhiên cảm thấy quen mắt, đợi khi cô liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn bản đồ địa hình mà Trương An Khang mang tới mới hoảng hốt nhận ra, không phải con sông này chính là con sông nhỏ ở trước cổng biệt thự nhà cô hay sao?
Biệt thự nhà cô nằm ở vùng ngoại ô nhưng bây giờ vẫn chưa xây, ngược lại cũng nằm trong dự kiến của cô đấy.
Cô nhìn con sông này, cha cô được bà nội cô chăm lớn, ông có hơi mê tín cho nên đặc biệt mua một căn biệt thự ở gần sông, với ngụ ý là tiền vào như nước.
Một nhóm người đi dọc theo con đường nhỏ ven sông: "Cô Tô, mảnh đất này có diện tích là 158. 3 mẫu. Ý của lãnh đạo chúng tôi là sẽ bán cho cô với giá ba nghìn vạn, nhưng ý của lãnh đạo cũng muốn cô mua cả xưởng sản xuất xe đạp và xưởng phích nước luôn một thể, hơn nữa, không thể sa thải bất cứ một nhân viên nào hết."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, lãnh đạo muốn dùng đất để đàm phán với cô đây mà.
Giám sát Lương nhíu mày nhắc nhở: "A Tinh, chúng ta không có nhiều tiền như vậy đâu.'
Mua đất mất ba nghìn vạn mà xưởng sản xuất xe đạp cùng xưởng phích nước nóng lại tốn hai nghìn năm trăm vạn, cộng lại chính là năm nghìn năm trăm vạn rồi, trước khi tới đây bọn họ gom được bảy nghìn đô la Hồng Kong, đổi thành nhân dân tệ được bảy nghìn tám trăm vạn.
Vừa mới đầu tư cho Stone Group mất ba nghìn vạn xong, mua tứ hợp viện hết hai trăm ba mươi vạn, cho nên hiện giờ trong tay cô chỉ còn lại bốn nghìn năm trăm bảy mươi vạn, vẫn còn thiếu một nghìn bốn trăm ba mươi vạn nữa.
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn Trương An Khang: "Nếu giữ lại toàn bộ nhân viên vậy giá thu mua chỉ có thể giảm xuống 50%. Mấy người này đều là công nhân lớn tuổi làm việc mấy chục năm rồi, tiền bồi thường của mỗi một người đều không dưới bảy, tám nghìn. Hai nhà xưởng nói ít cũng phải hai nghìn công nhân, vậy tổng cộng là một nghìn năm, một nghìn sáu trăm vạn rồi còn gì."
Trương An Khang trợn tròn mắt: "Tiền bồi thường bảy, tám nghìn ở đâu ra? Nếu thật sự có nhiều tiên bồi thường như thế thì bọn họ đã không cần phải đến cổng chính phủ thành phố gây rối, không cho phép sa thải người rồi: "Tiên bồi thường của mấy công nhân đó cũng chỉ một đến hai nghìn đồng thôi.'
Tô Niệm Tinh giơ tay: "Nếu muốn tôi giữ lại hết toàn bộ nhân viên vậy hai nhà xưởng nhiều nhất là một nghìn hai trăm vạn."
Trương An Khang trợn tròn mắt há hốc mồm, thế này còn kinh hơn cả giảm 50%.
"Trong xưởng có rất nhiều công nhân chỉ mới làm việc bốn đến năm năm, dựa theo tiêu chuẩn bồi thường hiện nay thì cũng chỉ có thể bồi thường 1500 đồng. Hai nghìn công nhân cũng mới hết hai, ba trăm vạn thôi. Cô chém một phát mất một nghìn ba trăm vạn như thế cũng quá tàn nhãn rồi."
"Nếu ông thật sự cảm thấy tiền bồi thường chỉ cần tốn ba trăm vạn vậy tôi thà rằng bỏ ra cái giá gấp đôi là sáu trăm vạn để sa thải bọn họ còn hơn. Ông có đồng ý không hả?"
Tô Niệm Tinh đập tay vào nhau: "Mấu chốt là bây giờ tôi không có cách nào sa thải, phải nuôi nhiều nhân công như thế, vì lợi nhuận, tôi nhất định phải tăng thêm tiền đầu tư vào để bọn họ đều có công việc hết. Mỗi tháng chỉ riêng tiên lương là tôi đã phải tốn sáu đến bảy mươi vạn rồi.
Bốn đến năm tháng là ba trăm vạn này mất sạch, đến cuối cùng thì cái nào lời, chắc là ông biết tính chứ hả?”
Bàn về tính toán, không có một nhân viên chính phủ nào là đối thủ của thương nhân hết.
Trương An Khang nghe thấy cô nói như vậy, nếu như không giảm giá cho cô vậy đúng là bọn họ vô lý thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận