Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 732: Sir Lương Bị Diệp Thắng Thiên Bắt Cóc Rồi

Chương 732: Sir Lương Bị Diệp Thắng Thiên Bắt Cóc RồiChương 732: Sir Lương Bị Diệp Thắng Thiên Bắt Cóc Rồi
Cô cầm hóa đơn mua máy tính đi vào quán ăn, còn chưa kịp nói lại tin vui này cho A Trân thì đã va vào một cô gái ở đằng trước, hai mắt đối phương đỏ hoe, trên đầu quấn mấy vòng băng trắng, cô ấy giữ chặt cánh tay của Tô Niệm Tỉnh với vẻ sốt ruột, gấp đến rối tinh rối mù cả lên: "Đại sư! Đại sư! Cô nhất định phải cứu anh tôi."
Cánh tay của Tô Niệm Tinh bị đối phương bóp đến đỏ ửng, cô cũng không màng kêu đối phương buông tay mà nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, rất lâu sau mới nhận ra người này chính là Lương Nhã Tĩnh: "Hả? Anh cô làm sao?”
Sao đầu lại quấn băng gạc thế kia? Đây là bị ai đánh hả?
Đại Lâm, Quan Thục Huệ và Trương Chính Bác đều chạy tới.
Đại Lâm gấp đến giậm chân, lớn tiếng nói: "Đại sư! Sir Lương bị Diệp Thắng Thiên bắt cóc rồi."
Lời nói của anh ta giống như tiếng sấm nổ vang rền, đầu óc Tô Niệm Tinh lập tức trống rỗng, rất lâu sau mới phản ứng lại được. Tất cả chuyện này xảy đến quá mức đột ngột. Tối hôm qua sir Lương còn đưa cô về khu nhà ở mà sao đã bị Diệp Thắng Thiên bắt cóc rồi?
Không phải Diệp Thắng Thiên chỉ cướp tiền thôi sao?
Sao anh ta lại bắt cóc sir Lương?
Lẽ nào bọn họ biết thân phận cháu ngoại vua tàu thủy của anh ấy sao?
Trái tim Tô Niệm Tinh như rớt vào trong hâm băng, giọng nói của cô run cả lên: "Các anh chắc chắn là Diệp Thắng Thiên chứ?”
"Chắc chắn!" Lương Nhã Tĩnh nôn nóng phủ định cảm giác may mắn của cô.
Cô ấy gấp đến mức lửa bốc lên não, cả người như bị hỏa thiêu: "Đều là lỗi tại tôi, tối hôm qua tôi xuống máy bay về nhà, nhưng còn chưa kịp vào cửa thì đã bị người chĩa súng vào rồi. Bọn chúng kêu tôi mở cửa, tôi có mở, tôi còn tưởng bọn chúng chỉ muốn cướp tiền thôi, lấy tiên xong là sẽ đi, nhưng không ngờ bọn chúng lại tới tìm anh tôi.
Hơn ba giờ sáng anh tôi về đến nhà, bọn chúng đã uy hiếp anh tôi phải đi với mình, bằng không bọn chúng sẽ giết tôi. Vì bảo vệ tôi mà anh ấy chỉ có thể đi cùng bọn chúng. Tôi bị bọn chúng đánh hôn mê, đến sáng nay mới tỉnh lại."
Lương Nhã Tĩnh hít một hơi, lúc này cô ấy còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên làm phẫu thuật cho bệnh nhân nữa.
Diệp Thắng Thiên là một kẻ liều mạng, trước đây anh trai của cô ấy còn từng bắt Diệp Thắng Thiên, là kẻ đầu sỏ đã hại anh ta phải ngồi tù mười bảy năm, cho nên Diệp Thắng Thiên chắc chắn cũng hận anh trai cô ấy đến tận xương tủy.
Anh ta sẽ đối phó với anh trai thế nào?
Chỉ cần nghĩ đến việc anh trai sẽ phải đối mặt với loại đãi ngộ mất nhân tính là cô ấy lại gấp đến mức miệng sùi bọt mép, nước mắt cô ấy không thể kiêm chế được nữa mà chảy xuống, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của Tô Niệm Tinh: "Đại sư! Đại sư! Cô nhất định phải cứu anh trai tôi."
Lúc này đang là giờ nghỉ ngơi nên trong quán ăn không có khách, mấy nhân viên đều nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong, rõ ràng bọn họ đều biết tin sir Lương bị bắt cóc trước cả cô.
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu để từ từ bình ổn lại trái tim đang nhảy vọt lên tận cổ họng của mình: "Tôi sẽ bói cho cô một quẻ trước."
Đây không phải là chỗ xem bói vì có nhiều người đang nhìn, Lương Nhã Tĩnh lái xe Jeep của sir Lương tới đây, mấy người ngồi bên trong xe và đều đang nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tỉnh mới vẻ mong chờ.
Năm ngoái Tô Niệm Tinh đã từng xem bói cho Lương Nhã Tĩnh, khi ấy cô bói vê hôn nhân và sự nghiệp, còn lần này cô có hơi lo sợ không bói ra được.
"Tôi đã thông báo cho cha mẹ mình rồi, họ sẽ mau chóng bay về nước, nếu như bói cho tôi không ra được vậy chắc hẳn có thể bói cho bọn họ được chứ?" Rõ ràng Lương Nhã Tĩnh cũng rất hiểu tình trạng của mình.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Để tôi thử trước đã."
Cô nắm tay của Lương Nhã Tĩnh, rất nhanh, video đã xuất hiện.
Đây là một ngôi nhà gạch được trát bằng xi măng rất tối tăm, cửa sổ bị thanh gỗ chặn cứng, chỉ có mỗi chỗ cánh cửa lớn là có một chùm sáng mạnh chiếu vào bên trong phòng. Trong tối tối tăm lại ẩm thấp, bày bừa một đống đồ tạp nham, vì bức tường quá mức ẩm mốc nên sơn tường bong tróc, mọc rêu xanh.
Một âm thanh rè rè rè vang từ xa tới gân, bóng của một người đàn ông gầy gò chậm rãi bước vào trong cánh cửa cũ kỹ ấy.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy giám sát Lương, lúc này, anh đang bị nhốt trong lông, đầu bị đánh bất tỉnh đang dựa nghiêng người vào thanh sắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận