Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 778: Người Giúp Việc Sao

Chương 778: Người Giúp Việc SaoChương 778: Người Giúp Việc Sao
Tô Niệm Tinh chỉ vào một hộp thức ăn ở đầu giường khác và tò mò hỏi: "Đây là của ai mang qua vậy? Người giúp việc sao?”
Giám sát Lương lắc đầu: "Không! Của Nhã Tĩnh đấy."
Tô Niệm Tinh trừng to mắt với vẻ khó tin vô cùng: "Không phải cô ấy chưa từng xuống bếp sao?"
Tô Ngọc Bạch lẩm bẩm: "Nó cố tình đấy, cứ khăng khăng đòi em gái nó phải đích thân xuống bếp nấu cơm cho nó ăn. Nào có ông anh trai nào mượn cớ bị thương để sai vặt em gái mình chứ? Tiểu thư nhà họ Tô chúng ta sẽ phải làm phú bà, vậy mà cháu lại coi em gái cháu thành người giúp việc mà sai khiến, sao lại có loại anh trai nhãn tâm như cháu chứ!"
Tô Niệm Tinh nhìn giám sát Lương và hỏi anh có thật hay không.
Giám sát Lương chậm rãi uống canh: "Đương nhiên là thật rồi, không phải em bói ra được hai năm sau nó sẽ là một người nội trợ của gia đình hay sao? Bây giờ anh đang cho nó trải nghiệm cảm giác làm người nội trợ của gia đình vất vả cỡ nào, bớt cho đầu óc nó lại không tỉnh táo."
Khóe miệng Tô Niệm Tinh co rút, nói vẫn hoàn nói nhưng có cần phải phải nghiến răng nghiến lợi như vậy không.
Cô phì cười, bảo: "Anh cẩn thận lại càng ngày càng đẩy em gái đi xa hơn đấy."
Giám sát Lương lắc đầu: "Không đâu! Nhã tĩnh không phải loại người đó."
"Em gái anh có trách em không? Cho rằng em đã xúi giục anh?”
Giám sát Lương lắc đầu phủ nhận: "Em nghĩ nhiều quá rồi, anh bị thương nằm bẹp trên giường không nhúc nhích được, nó thân là em gái nấu mấy bữa cơm cho anh thì đã làm sao? Từ nhỏ đến lớn anh đã nấu nhiều mâm cơm cho nó như vậy rồi, có qua có lại mà thôi, nó cũng nên báo đáp anh một chút chứ? Không thể trách em được."
Vừa nghĩ đến em gái đi học nhiều năm như vậy lại cứ khăng khăng muốn làm người nội trợ của gia đình là anh lại không thể kiêm chế được cảm xúc.
Tô Ngọc Bạch thấy hai người này chỉ lo nói chuyện lặt vặt trong gia đình mà sốt hết cả ruột, ông ta nháy mắt ra hiệu với cháu trai.
Thằng ngốc này, chỉ nói mấy thứ này thì có tác dụng gì, động tay đi, sờ một chút, ôm một chút, nựng một chút, thơm một chút, hiển nhiên quan hệ cũng sẽ xác định ngay và luôn rồi.
Tô Niệm Tinh đang quay lưng lại với Tô Ngọc Bạch nên không nhìn thấy động tác nhỏ này của ông ta, còn giám sát Lương thì lại nhìn thấy rất rõ ràng, anh xua tay với ông ngoại để ông ta đừng có chỉ huy lung tung nữa.
Tô Niệm Tinh lại chuyển sang chủ đề khác, hỏi vụ án đã điều tra đến đâu rồi?
Tô Ngọc Bạch vỗ vào mặt một cái, ngu ngốc đến mức không nhìn nổi nữa luôn.
Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện vụ án vậy hả?
Bầu không khí tốt như vậy lại dính đến án giết người gì đó làm gì?
Quá máu tanh, có biết không?
Con nhỏ này lớn lên xinh xắn như thế, bình thường trông cũng rất lanh lợi mà ngay cả đàn ông cũng không biết tán sao?
Ngu chết đi được! Nhắc đến chuyện này là giám sát Lương lại xoa mi tâm: "Có khả năng thật sự giống như em nghĩ đấy. Trước cái hôm Trương Chính Bác điều tra ra thì luật sư đã đến thăm Diệp Thắng Thiên trong tù, hôm qua Gia Cát cư sĩ lại chết, khó tránh khỏi cũng quá trùng hợp rồi."
Vụ án của Diệp Thắng Thiên vẫn còn đang đi quy trình mà vẫn chưa mở phiên tòa xét xử, chỉ có luật sư mới có thể vào thăm.
"Anh ta đã thuê một sát thủ giết người, loại vụ án này thường rất khó điều tra phải không?" Tô Niệm Tinh không hiểu về quy trình điều tra phá án của phía cảnh sát cho lắm.
Giám sát Lương gật đầu: "Cái này thuộc vào án người lạ gây án, độ khó rất cao, điều tra cũng rất khó."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Em có thể bói cho Diệp Thắng Thiên một quẻ, bây giờ chắc hẳn anh ta đang nôn nóng muốn biết tay sát thủ kia đã bị bắt hay chưa hơn bất cứ ai."
Giám sát Lương không hề nghĩ ngợi mà từ chối đề nghị của cô: "Diệp Thắng Thiên rất nhạy cảm, em bói toán cho anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ đoán ra được em mới là thần toán chân chính, anh không thể để em mạo hiểm được."
Tô Niệm Tinh hé miệng: "Nhưng ngày nào anh ta chưa chết thì ngày đó em vẫn còn bất an lắm."
"Yên tâm đi." Giám sát Lương võ nhẹ lên đầu cô: "Chuyện này đến đây là dừng thôi, anh sẽ không để anh ta biết được chân tướng đâu."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Em cũng có một nửa trách nhiệm trong cái chết của Gia Cát cư sĩ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận