Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 97: Cô Còn Xem Được Gì Nữa Không

Chương 97: Cô Còn Xem Được Gì Nữa KhôngChương 97: Cô Còn Xem Được Gì Nữa Không
Tô Niệm Tinh đã ăn cơm xong, đằng nào cũng nhàn rỗi cả rồi, nếu ông ta muốn xem quẻ vậy hiển nhiên cô cũng không thành vấn đề, nhưng cô vẫn phải nói đến điều khoản từ chối chịu trách nhiệm.
"Bình thường tôi đều xem chỉ tay, phần lớn là xem sự nghiệp, sinh mệnh, hôn nhân... Đây vẫn là lần đầu tiên xem về mỹ thực, tôi không chắc chắn mình có thể xem ra được giúp ông cho lắm, nhưng cứ để tôi thử xem sao."
Châu Hưng Phủ gật đầu, rõ ràng cũng không ôm hy vọng gì đối với cô.
Tô Niệm Tinh kêu ông ta viết chữ trước sau đó mới bắt đầu xem chỉ tay.
Lúc cầm ngón tay của ông ta, cô còn tưởng mình sẽ trông thấy hình ảnh Châu Hưng Phủ hưởng thụ mỹ thực chứ. Thường thì kiểu người xem bói có sở thích đặc biệt như vậy phần lớn đều ghi nhớ khoảnh khắc khiến ông ta rung động.
Trước đây cô cũng từng xem bói cho một người có sở thích sưu tập hộp diêm. Lúc cô xem bói cho anh ta, hình ảnh trông thấy được chính là anh ta đã mua được một mẫu hộp diêm phiên bản giới hạn, loại tâm trạng sung sướng đó đến ngay cả một người ngoài như cô cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ ở đây là trong video của Châu Hưng Phủ là cảnh ông ta đã nếm thử xong món ngon, nhưng vẻ mặt lại không hề vui sướng mà là nhăn nhó như khổ qua.
Vẻ mặt này trông giống như thể ông ta mới ăn phải một thứ mà mình khó có thể chấp nhận được. Khi ông ta lau miệng và móc ra một thứ gì đó từ trong miệng, sự chán ghét và ghê tởm trong cơ thể ông ta đã đạt đến đỉnh điểm. Đó chính là một con ruồi, khiến ông ta buồn nôn đến mức nôn ngay tại trận.
Hay lắm, thứ nhiều lần ghi tạc trong lòng có khả năng không phải là thứ gì đó tốt đẹp mà cũng có thể là thứ ghê tởm. Đối với một nhà ẩm thực đã quen ăn ngon mà nói thì không có gì khiến ông ta khắc cốt ghi tâm hơn cả việc ăn phải ruồi bọ.
Tô Niệm Tinh buông tay ra, trông hơi lúng túng: "Tôi chỉ có thể xem được quá khứ từng ăn phải ruồi ngày trước của ông thôi."
Hà Linh Vân sững sờ: "Ruồi? Không phải tóc sao?"
Cô ta nhớ ngày trước Châu Hưng Phủ từng đăng bài lên án chỉ trích một quán ăn nào đó rất mất vệ sinh trong cột chuyên mục mỹ thực, vậy mà ông ta lại ăn phải cả tóc, nhưng hóa ra đó không phải tóc mà là ruồi?
Châu Hưng Phủ xoa bả vai, đợi sau khi ổn định tâm tình rồi, ông ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh vài lần với vẻ ngạc nhiên: "Ngay cả chuyện này mà cô cũng có thể xem được sao?"
Trước đây ông ta đăng bài quả thật chỉ viết là tóc vì ông ta cũng cần thể diện, cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra chuyện mình đã từng ăn phải ruồi, sợ bị người ta chê cười.
Nhưng chuyện này cũng chỉ có ông ta với chủ tiệm mới biết, làm thế nào mà cô gái này lại biết được?
Châu Hưng Phủ nôn nóng hỏi: "Cô còn xem được gì nữa không?"
Tô Niệm Tinh tiếp tục nhìn, lần này hình ảnh đã thay đổi rồi, nhưng ông ta vẫn không thể ghé thăm tiệm mỹ thực như cũ mà là một hình ảnh khác còn kinh khủng hơn cả vừa rồi.
Trên con phố náo nhiệt, Châu Hưng Phủ đứng trước một gian hàng mì xe đẩy, đối phương đưa một phần mì xe đẩy trông rất bắt mắt cho ông ta. Châu Hưng Phủ vừa mới ăn được hai miếng, còn chưa đợi ông ta phát biểu ý kiến thì đã ngã lăn đùng ra đất, đi đời nhà ma.
Chủ quán mượn nhờ bóng tối trong con ngõ nhỏ mà giấu thi thể của ông ta vào trong con xe ba bánh, chở thẳng đến một nơi không có bóng người rồi mới lén lút chôn thi thể của ông ta đi, lấy hết toàn bộ tiền bạc và tư trang giá trị trên người ông ta, đến ngay cả giấy tờ chứng minh thân phận của ông ta cũng bị cướp hết sạch.
Hay thật, giết người cướp của luôn!
Chắc chắn có người đã đặt bẫy muốn hại ông ta rồi.
Tô Niệm Tinh rút tay lại, sau khi bình ổn tâm trạng mới sửa lại lời tiên tri xem bói mà mình đã đọc từ trong sách: "Châu tiên sinh, tôi thấy ấn đường của ông phát đen, trên đỉnh đầu có màu đen lượn lờ, tôi thấy lần ghé thăm quán tiếp theo của ông sẽ gặp phải chuyện bất trắc."
Mọi người đồng loạt ngạc nhiên: "..."
Hà Linh Vân là người phản ứng lại đầu tiên, dù sao thì cô ta cũng có kinh nghiệm rồi vì thế lập tức nhìn về phía Châu Hưng Phủ: "Cô ấy xem bói rất chuẩn, thà rằng tin là có còn hơn tin là không, lần sau ông đến quán ăn nhất định phải dẫn cả một vệ sĩ đi theo đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận