Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1246: Anh Có Cần Dừng Lại Xuống Điều Tra Án Không

Chương 1246: Anh Có Cần Dừng Lại Xuống Điều Tra Án KhôngChương 1246: Anh Có Cần Dừng Lại Xuống Điều Tra Án Không
Ngụy Tuấn Thông túm cổ áo anh, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cô ấy đã chết rồi, anh nói chuyện tích tí đức đi!"
"Tôi không muốn sỉ nhục cô ta nhưng anh cũng đừng làm ra vẻ mặt như thể tôi nợ cô ta vậy. Tôi chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng đối với cô ta hết. Nếu cách cô ta yêu tôi là cưỡng ép tôi phải chấp nhận cô ta, cản trở sự nghiệp của tôi vậy tôi cảm thấy rất may mắn vì đã không ở bên cô đấy!" Lồng ngực của giám sát Lương phập phồng, oán hận và bất mãn tràn ngập trong đôi mắt anh: "Huống chi, cô ta còn hại tôi mất đi một người anh em tốt!"
Anh hất tay của Ngụy Tuấn Thông ra rồi khôi phục vẻ điềm tĩnh ngày thường, chỉnh lại cổ áo của mình: "Anh nói đúng, nếu tôi không phải cháu ngoại của Tô Ngọc Bạch thì tôi hoàn toàn không có khả năng ở bên A Tinh, bởi vì tôi hoàn toàn không thể hất được Trương Hy Dao đi, cho nên tôi cảm thấy may mắn vì mình chính là cháu của ông ngoại!"
Anh liếc mắt nhìn Ngụy Tuấn Thông rồi quay người ngồi vào xe, khởi động chiếc xe lái đi. ...
Chiếc xe lái lên phía trước được một đoạn thì đằng trước có chướng ngại vật, cảnh sát giao thông đang duy trì trật tự, Tô Niệm Tinh nhìn thấy cả Đại Lâm và Quan Thục Huệ, hai người họ đang ở bên cạnh thi thể kiểm tra gì đó.
Tô Niệm Tinh cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, thẳng cho đến khi hai người đó trông thấy cô rồi gật đầu với cô, lúc ấy Tô Niệm Tinh mới nhận ra mình không nhìn lầm.
"Anh có cần dừng lại xuống điều tra án không? Một mình em có thể tự lái xe vê được. Kỹ năng lái xe của em tốt lắm đó." Tô Niệm Tinh không muốn cản trở công việc của anh, nhất là khi đây còn là án mạng nữa, bảy mươi hai tiếng đồng hồ sau khi xảy ra vụ án chính là khoảng thời gian vàng, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút một truy tìm hung thủ.
Giám sát Lương gật đầu với Đại Lâm và Quan Thục Huệ: "Anh đã được điều đến phòng điều tra phòng chống ma túy làm tổng giám sát rồi."
Tô Niệm Tinh theo bản năng quên mất ba chữ tổng giám sát này mà bị hai chữ "ma túy" làm cho kinh hãi, thật lâu sau vẫn không nói được thành câu, trong toàn bộ cảnh sát thì xác suất tử vong của cảnh sát phòng chống ma túy là cao nhất.
Cô rất khâm phục cảnh sát phòng chống ma túy nhưng bạn trai của mình phải làm giám sát phòng chống ma túy, khiến cô khó tránh khỏi có hơi lo lắng cho sự an toàn của anh.
Giám sát Lương dường như đoán ra được suy nghĩ của cô: "Anh không sao! Công việc có nguy hiểm đến đâu thì suy cho cùng vẫn phải có người làm, anh đã từng ở tổ phòng chống mại dâm, tổ trọng án thì cũng nên đến lượt vào tổ phòng chống ma túy chứ. Anh biết tự bảo vệ mình mà, bên cạnh em có mấy người Đại Đao, bình thường cũng phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng đi đến mấy nơi nguy hiểm một mình."
Tô Niệm Tinh thấy anh vẫn còn thời gian dặn dò mình vừa tức vừa bực, nhưng cô cũng không tiện can thiệp vào công việc của anh, cũng giống như anh chưa bao giờ từng can thiệp vào công việc của cô vậy.
Rất lâu sau cô mới nói: "Lúc anh ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định phải tìm em xem bói đấy."
Giám sát Lương đối diện với ánh mắt lo lắng của cô bèn cầm tay cô lên, đặt một nụ hôn xuống đó, anh nhẹ giọng đáp một tiếng: "Được."
Lại đi thêm một đoạn đường nữa, Tô Niệm Tinh mới mở miệng: "Trương Hy Dao kia có phải là cô gái đã từng hại anh và người anh em tốt rạn nứt không?”
Giám sát Lương gật đầu.
"Ngụy Tuấn Thông chính là người anh em tốt ngày xưa của anh?"
Giám sát Lương lại gật đầu tiếp.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Xem ra anh ta rất thích Trương Hy Dao, người đã chết rồi mà vẫn còn nhớ mãi không quên."
Giám sát Lương không phát biểu ý kiến, nếu như Ngụy Tuấn Thông không thật sự thích Trương Hy Dao thì bọn họ cũng sẽ không đối đầu gay gắt như vậy.
Tô Niệm Tinh có hơi tò mò: "Mà sao Trương Hy Dao lại chết vậy?"
"Anh không rõ cho lắm, cũng không muốn biết chuyện liên quan đến cô ta." Giọng điệu của giám sát Lương cứng ngắc.
Tô Niệm Tinh bị anh dọa sợ hết hồn.
Giám sát Lương nói xong mới phản ứng lại được giọng điệu của mình không tốt, anh vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, chỉ cân vừa nghe thấy tên cô ta là thần kinh cả người anh đều căng thẳng, anh chưa bao giờ từng ghét một người nào đến vậy cả."
Tô Niệm Tinh thấy phản ứng của anh dữ dội như thế mới vội nói: "Vậy đừng nghĩ nữa, thật ra em cũng không tò mò đến thế đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận