Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 282: Manh Mối

Chương 282: Manh MốiChương 282: Manh Mối
Lâm Lâm cười xấu hổ, lén lút ghé sát bên tai của Tô Niệm Tinh và thì thâm: "Chị Tô, tại sao trong quán không có người nào nói về chuyện của chị vậy?"
Rõ ràng Tô Niệm Tinh bói toán chuẩn như vậy, cũng là thần toán có chút danh tiếng ở gần đây, theo lý mà nói thì đời sống riêng tư của cô chắc hẳn phải có không ít người cảm thấy có hứng thú mới đúng, nhưng lại không có người nào biết chị Tô đang hẹn hò.
Cô ấy chính là người đầu tiên biết được chuyện này, thật vinh hạnh quá.
Khóe miệng của Tô Niệm Tinh co rút, lừa một đứa trẻ tin tưởng cô như vậy, lương tâm cũng hơi thấy đau.
Còn chưa đợi cô tìm được cái cớ thì đã nghe Lâm Lâm nói với vẻ tự hào: "Công tác bảo mật của chị làm tốt quá luôn ấy."
Tô Niệm Tinh cưỡng chế thay đổi chủ đề, hơn nữa còn vòng sang một phương diện mà rất nhiều học sinh đều ghét nhất - học hành.
Nhưng rõ ràng cô đã quên mất, chỉ có người học kém mới ghét bị người ta hỏi đến học hành mà thôi. Còn Lâm Lâm là một học bá, nói đến chuyện học hành sẽ chỉ khiến cô ấy hào hứng hơn.
"Em đã làm xong hết bài tập về nhà rồi."
Tô Niệm Tinh thấy bộ dáng cười tươi như hoa nở của cô ấy, vì thế lại hỏi: "Em dự định học chuyên ngành gì?”
Lâm Lâm thật sự cũng không biết mình thích gì nữa, cô ấy nghĩ ngợi rất lâu: "Có khả năng em sẽ học luật? Nghe nói làm luật sư kiếm được rất nhiều tiền." Tô Niệm Tinh chưa từng làm luật sư nên thật sự không biết cái nghề này có kiếm được tiền hay không, chỉ đành nghe cô ấy tiếp tục kể rằng luật sự lợi hại bao nhiêu.
Nói rồi lại nói, bọn họ đã đến thôn mà Lâm Lâm đang sinh sống.
Đây quả thật là một vùng thôn quê có giao thông không thuận tiện, mười dặm quanh đây đều là đường đất khiến con xe .Jeep đi vào rất gập ghềnh.
Đến nơi, Lâm Lâm nhiệt tình mời Tô Niệm Tinh vào nhà mình.
Đây là kiểu nhà cũ từ mười mấy năm trước, một căn nhà dùng ngói và đá xây nên, tường bên ngoài có hơi bong tróc, lồi lõm, nhưng bên trong căn nhà lại rất sạch sẽ.
Ông bà nội của Lâm Lâm đã lớn tuổi, đều đang gấp tiền vàng, đây là một trong những con đường ít ỏi có thể kiếm được tiền cho người già.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đi vào trong nhà, hai vợ chồng già bối rối đứng dậy chào hỏi bọn họ, Lâm Lâm nhiệt tình bưng trà rót nước cho mọi người.
Ông bà của Lâm Lâm vô cùng biết ơn Tô Niệm Tinh, cháu gái nhỏ học giỏi như vậy nhưng lại không thể học lên đến đại học cũng khiến hai vợ chồng già bọn họ lo bạc trắng cả tóc. Ban đầu muốn đi bán rau để đổi lấy ít tiền làm phí sinh hoạt cho Lâm Lâm, nhưng sau này Tô Niệm Tinh đã thuê cô ấy tới làm khiến hai vợ chồng già vô cùng biết ơn cô.
Sau khi hàn huyên một lúc, cuối cùng giám sát Lương mới nói rõ ý định tới đây: "Ông bà, trước đây cha cháu có một đồng nghiệp tên là Chính Khôi, ngày trước ông ấy nợ của người này một trăm đồng tiền, trước lúc ra đi vẫn luôn kêu cháu đem trả lại tiền cho đối phương, nhưng cháu đi khắp các công xưởng lớn tìm rồi, có rất nhiều công xưởng đã phá sản. Trong lúc vô tình, cháu có nghe nói cha của Lâm Lâm là công nhân ở xưởng giày Chí Tinh, ông bà đã từng nghe qua con trai mình nhắc tới cái tên Chính Khôi này chưa, có khả năng là bạn bè hoặc đồng nghiệp của ông ấy?"
Cái cớ mà anh tìm có trăm ngàn sơ hở nhưng hai ông bà già tin tưởng Tô Niệm Tinh nên cũng không nghĩ nhiều cho lắm, nghe thấy bọn họ tìm Chính Khôi, hiển nhiên cũng vắt hết óc suy nghĩ muốn giúp đỡ.
Sau đó, hai người cũng nhanh chóng nhớ ra được một người, nhưng mà lại hơi không chắc chắn: "Tôi quả thật có biết một người tên Chính Khôi nhưng anh ta chưa từng đi làm thuê bao giờ."
Giám sát Lương và Tô Niệm Tinh đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: “Ai ạ?”
Ông nội của Lâm Lâm chỉ ra đằng sau với vẻ chần chừ: "Ngay căn nhà thứ ba dãy đằng sau ấy, anh ta chưa từng rời khỏi thôn, chắc hẳn không phải đồng nghiệp của cha cháu đâu."
Con ngươi của Tô Niệm Tinh co rút lại, cô nghĩ đến bạn bè, nghĩ đến đồng nghiệp mà sao lại không nghĩ đến là người cùng thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận