Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 329: Tôi Đi

Chương 329: Tôi ĐiChương 329: Tôi Đi
Tô Niệm Tinh không để ý đến tên du côn mà toàn bộ tâm thần của cô đều bị hình ảnh trong video làm cho khiếp sợ không nói nên lời, hoàn toàn không hề chú ý mình đang bị chiếm lời.
Đột nhiên video ngắt quãng, có một người đang chắn trước mặt cô khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
Có một bóng người cao lớn đang chặn ở đằng trước, cô nghiêng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy trước cửa có vài thành viên của tổ trọng án A đang xem náo nhiệt ở phía bên này.
"Còn dám trêu ghẹo cô ấy nữa, thấy lần nào thì đánh lần đó, cút ngay cho tôi!"
Trong mắt tên du côn lóe lên vẻ giận dữ nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hiển nhiên anh ta không dám tranh chấp với cảnh sát rồi, anh ta liếc mắt quan sát Tô Niệm Tinh với vẻ hứng thú sau đó lùi lại hai bước: "Được, cảnh sát đúng không? Thế thì ghê rồi! Tôi đi!"
Anh ta lại nghiêng đầu liếc nhìn cha Hà ở bên cạnh một cái, lúc này, ông ta đã rơi vào trong mê mang rồi, người nhà của ông ta đang vây xung quanh ông ta, tên du côn thu lại tâm nhìn rồi quay người rời khỏi tòa án.
Hà Linh Vân chạy từ bên ngoài vào trong, cô ta vừa mới gọi điện cho xe cấp cứu, giờ xe đã đến rồi, bọn họ phải khiêng cha Hà lên xe.
Tô Niệm Tinh kéo giám sát Lương đến bên cạnh để nhường đường cho bọn họ.
Đợi người đi rồi, Tô Niệm Tinh mới nhìn về phía giám sát Lương: "Sao anh lại ở đây?" Giám sát Lương thuận miệng đáp: "Trước đấy có vụ án mở phiên tòa thẩm tra xử lý, sao cô lại ở đây? Còn cả tên du côn kia nữa..."
Đột nhiên anh nghẹn họng, vừa rồi lúc băng qua cánh cửa để mở trông thấy một tên du côn nhuộm tóc vàng hoe, vừa nhìn đã biết là lưu manh đang sờ tay cô với vẻ mặt háo sắc vô cùng, đứng còn gần như vậy nữa chứ, anh cho rằng cô bị tên du côn bắt nạt cho nên máu nóng dồn lên đầu, vội vàng đi qua kéo đối phương ra.
Bây giờ đột nhiên anh mới phản ứng lại, vừa rồi cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay của đối phương, lẽ nào là đang xem bói cho tên du côn đó?
Vậy chẳng phải là anh phá hỏng chuyện tốt của cô rồi sao?
Anh bối rối đến mức tay chân không biết nên để ở đâu, rất lâu sau mới hỏi: "Có phải cô ngắt ngang chuyện của cô không?”
Tô Niệm Tinh xua tay: "Không sao, tôi đã bói xong rồi."
Những thành viên khác của tổ trọng án A cũng sáp lại gần: "Thế nào rồi? Tên du côn kia là ai thế?"
"Không phải cô nhìn trúng tên loại du côn kia đấy chứ? Loại người đó không đàng hoàng đâu, cả ngày chỉ biết đâm thuê chém mướn, cô đừng có hồ đồ mà."
Nghe thấy có nhiều người như vậy quan tâm đến mình, trong lòng Tô Niệm Tinh cảm thấy ấm áp, cô lắc đầu nói không sao: "Tôi chỉ bất cẩn vấp ngã rồi anh ta đỡ tôi một cái mà thôi."
Mọi người chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy."
Giám sát Lương nhìn về phía những người khác: "Các cậu về trước đi, tôi đưa cô ấy về nhà." Nói xong, không đợi các tổ viên từ chối đã ra hiệu cho Tô Niệm Tinh đi trước.
Các thành viên trong tổ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều có hơi không hiểu gì cả.
Đại Lâm khá là cạn lời: "Chúng ta về kiểu gì bây giờ? Chúng ta cũng có xe đâu? Tại sao sir Lương phải đưa cô ấy về? Rõ ràng chúng ta mới là người chung đường cơ mà."
Quan Thục Huệ cảm thấy trọng điểm không nằm ở đây mà điều khiến cô ta khó hiểu là: "Cô ấy cần đến đường Paterson, rõ ràng chúng ta cũng thuận đường cơ mà, tại sao sir Lương lại vất chúng ta lại, rõ ràng xe có đủ chỗ mà nhỉ"
Trương Chính Bác xoa cằm: "Sao tôi cứ cảm thấy cũng không phải sir Lương không có ý với cô ấy thế nhỉ?"
Quan Thục Huệ bu môi: "Trước đó anh còn nói hai người bọn họ không có khả năng, bây giờ lại nói sir Lương có ý với cô ấy, anh còn dễ thay đổi hơn cả phụ nữ đấy nhé!"
"Trước đó cô cũng đồng ý với quan điểm của tôi, cô còn giả bộ cái gì?" Trương Chính Bác không vui.
Hai người bắt đầu cãi nhau, Đại Lâm đành hòa giải: "Được rồi, để người ta xem trò cười đấy à, chúng ta vẫn nên nghĩ cách bắt xe về đi, nào! Gom tiền thôi!"
Ở một bên khác, Tô Niệm Tinh ngồi lên xe, sau khi thắt dây an toàn xong, giám sát Lương lái được khoảng mười mấy mét mới mở miệng hỏi: "Có phải cô lại dính líu đến vụ án nào đó rồi không? Tại sao lại muốn xem bói cho tên côn đồ kia?" Tô Niệm Tinh kể lại chuyện cha Hà bị tên du côn kia đánh vào đầu vào một hôm mưa gió: "Cha Hà mất trí nhớ rồi, tôi không có cách nào xem bói cho ông ta cho nên mới xem bói cho tên du côn kia."
Két...
Bạn cần đăng nhập để bình luận