Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1222: Có Phải Đã Lên Sóng Rồi Không Nhỉ?

Chương 1222: Có Phải Đã Lên Sóng Rồi Không Nhỉ?Chương 1222: Có Phải Đã Lên Sóng Rồi Không Nhỉ?
Mấy bức ảnh này Tô Niệm Tinh đã rửa sẵn ở tiệm chụp ảnh nội địa, giá rẻ hơn ở Hương Giang rất nhiều, cô rửa rất nhiều tấm để chuẩn bị mang về treo trong quán ăn cho thực khách ngắm.
Tô Ngọc Bạch nhìn mà không rời mắt được: 'Đẹp thật đấy, ai chụp bức ảnh này cho các cháu vậy?"
"A Tinh tự chụp đấy, kỹ thuật chụp ảnh của cháu không bằng A Tinh, mấy bức ảnh phong cảnh mà cô ấy chụp thật sự rất đẹp, chọn góc độ cũng rất tốt nữa." Giám sát Lương chỉ vào mấy bức ảnh phong cảnh đẹp mắt rồi khen lấy khen để.
Tô Ngọc Bạch cảm thán: "Thật sự nên bảo A Hạo học hỏi A Tinh, chứ mấy bộ phim truyền hình mà nó quay, phong cảnh còn không đẹp bằng mấy bức ảnh này. Đẹp quá đi mất!"
"Nếu đến nội địa thì phí chế tác chắc chắn sẽ tốn không ít tiền đấy ạ” Giám sát Lương giải thích thay A Hạo.
Tô Ngọc Bạch gật đầu: "Ngược lại cũng đúng, nó kẹt sỉ như thế, một bộ phim truyền hình hơn ba mươi tập mà tổng đầu tư mới hai trăm vạn."
Nhắc đến chuyện này là đột nhiên giám sát Lương nhớ ra bộ phim truyền hình mà Tô Niệm Tinh đã quay: "Có phải đã lên sóng rồi không nhỉ? A Tinh đã xuất hiện chưa ạ?"
"Ông xem rồi, nhưng không nhìn thấy A Tinh lên sân, nói là tối mai mới xuất hiện cơ." Tô Ngọc Bạch nhìn Tô Niệm Tinh: "Cháu nên đi đóng nữ chính mới đúng, như vậy sẽ có rất nhiều người kéo nhau tới tìm cháu xem bói, bình thường trông cũng thông minh lanh lợi mà sao vào thời điểm mấu chốt lại ngu ngơ như thế chứ."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Ông ngoại ơi, cháu không biết diễn phim, làm khách mời một chút thì còn được chứ làm diễn viên chính phải học diễn xuất, cháu đâu có rảnh!"
Tô Ngọc Bạch nghĩ lại thấy cũng đúng, ông ta không còn rối rắm vấn đề này nữa mà hỏi bọn họ đã đầu tư ở nội địa thế nào rồi.
"Bên đó có xảy ra chuyện gì không?”
Theo quan điểm của ông ta, người nước ngoài rút vốn đầu tư chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với kinh tế ở nội địa.
Giám sát Lương nói lại những điều mắt thấy tai nghe trong suốt chuyến đi này.
Tô Ngọc Bạch gật đầu: "Xem ra bọn họ rất biết vượt khó, vốn đầu tư nước ngoài chắc chắn vẫn sẽ quay trở lại thôi, trong tay các cháu có tiền thì phải tranh thủ đầu tư, bằng không chỉ phí sẽ rất đắt."
Giám sát Lương bật cười: "Toàn bộ tiền mà ông cho đều đã tiêu hết sạch rồi, số tiền còn lại còn phải tiếp tục mua đất nữa."
Tô Ngọc Bạch hài lòng gật đầu: "Không tồi! Có một thần toán tử như A Tinh giúp cháu đầu tư, vậy sau này ông không cần lo cháu không có tiền tiêu nữa rồi."
Ở Hương Giang, không có tiền còn đáng sợ hơn cả không có quyền, không có tiền vậy cho dù bạn có năng lực đến thế nào thì vẫn không thể ngoi lên được như cũ. Người ở trên đời này luôn luôn là nâng cao đạp thấp, chứ cái cảnh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng hiếm thấy lắm.
Giám sát Lương nắm lấy tay ông ta: "Ông ngoại, cháu sẽ ổn thôi mà, ông không cần lo lắng đâu." Tô Ngọc Bạch vỗ vào mu bàn tay của anh, không nói gì cả.
Bọn họ ăn cơm tối với ông ngoại xong mới lên đường về nhà, đến bên dưới tòa nhà, Tô Niệm Tinh định đi mua báo ngày hôm nay: "Ra ngoài lâu như thế rồi, em cũng phải tìm hiểu tình hình tin tức bên này thế nào đã."
Giám sát Lương gật đầu.
Tô Niệm Tinh mua mười tờ báo rồi mới về nhà, cô và giám sát Lương đọc báo ngày hôm nay.
Khỏi phải nói, bọn họ thật sự đọc được một tin tức lớn, Hứa Thiếu Phú đã vượt ngục rồi.
Tô Niệm Tinh chậc chậc cảm thán: "Mẹ ơi, bộ nhà tù ở Hương Giang làm bằng giấy hay gì vậy? Sao hết tên này đến tên khác có thể vượt ngục ra ngoài vậy?
Hứa Thiếu Phú chính là tên câm đầu băng cướp định cướp xe chở tiền mà lúc trước Tô Niệm Tinh đã xem bói cho anh Nhất, khi ấy còn phát sóng trực tiếp cảnh anh ta bị bắt để cứu vãn danh tiếng cho đội cảnh sát. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của anh Nhất cũng được hô vang.
Nhưng ai có thể ngờ được Hứa Thiếu Phú vào tù còn chưa được một năm đã vượt ngục thành công rồi, anh ta làm thế này có khách gì giãm danh tiếng của đội cảnh sát xuống đất đâu?
Giám sát Lương đọc lướt nhanh: "Anh ta bị bệnh nên chỉ có thể đến bệnh khám chữa, lại có người ở bệnh viện tiếp ứng sẵn, bắt hai người làm con tin nên mới để bọn chúng chạy thoát như vậy."
"Các anh có thể bắt được không?" Tô Niệm Tinh không yên tâm cho lắm.
Vẻ mặt của giám sát Lương nặng nề, nghiêm túc không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận