Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 319: Cháu Còn Tưởng Bà Sẽ Cản Cháu Chứ

Chương 319: Cháu Còn Tưởng Bà Sẽ Cản Cháu ChứChương 319: Cháu Còn Tưởng Bà Sẽ Cản Cháu Chứ
Quan Thục Hiền giơ hai ngón tay lên đối diện với nhau: "Hai người các anh giống như hai đường dây cân bằng ấy, tuy rằng cách nhau rất gần, thi thoảng cũng sẽ tiếp xúc nhưng cách đối nhân xử thế lại khác hẳn, không hợp nhau đâu."
Giám sát Lương phát hiện ra mọi người đã sắp tản đi rồi, lỡ như để tay thợ cắt tóc kia nhận ra bọn họ chính là cảnh sát vậy rốt cuộc bọn họ quản hay là không quản đây?
Để tránh phải khó xử, anh quả quyết đưa ra sự lựa chọn: "Mọi người đều về nhà ăn cơm cả đi, hôm nay không tiện ăn tiểu long bao."
Mọi người cũng không có ý kiến gì cả mà lần lượt leo lên xe của anh để đối phương đưa về.
Tô Niệm Tinh cũng không biết cảnh mình đánh nhau đã bị người của tổ trọng án nhìn thấy tận mắt, đánh người xong, lòng bàn tay của cô cũng đau tê tái, vì thế ánh mắt của cô nhìn về phía người phụ nữ trong tiệm kia: "Anh ta am hiểu nói dối nhất mà bà còn cắt tóc ở tiệm của anh ta, cẩn thận anh ta ra ngoài đồn thổi nói bà ngoại tình, chông bà mà nghe được sẽ đòi ly hôn với bà đấy.
Người phụ nữ nghe vậy chợt nhìn A Lạc với vẻ kinh hoàng, ngay cả tấm vải phủ bên ngoài quần áo cũng không kịp cởi ra đã vội chen ra khỏi đám đông chạy ra ngoài.
Tô Niệm Tinh đánh người xong mới rời khỏi tiệm cắt tóc dưới hộ tống của các hàng xóm láng giềng.
Nửa tháng sau, chỉ cần có người đi vào tiệm cắt tóc này là sẽ có hàng xóm đứng ra nhắc nhở đối phương rằng thợ cắt tóc ở đây thích đồn bậy, cẩn thận anh ta ở bên ngoài đồn anh chơi gái, sau này sẽ không tiện có bạn gái nữa.
Cuối tháng ông chủ kiểm tra thành tích, phát hiện ra tiệm cắt tóc này làm ăn kém như vậy, cho rằng A Lạc lười biếng nên trực tiếp đuổi việc anh ta luôn, đương nhiên, mấy chuyện này đều là của sau này.
Tô Niệm Tinh đánh người xong và trở về quán ăn, cả người đã thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn nhiều, lần này không có Cường ngốc ra mặt nhưng cô vẫn có thể trút giận một phen, quá hả hê rồi.
Bà A Hương nhìn thấy lòng bàn tay của cô đỏ như thế mới bảo cô lần sau có đi đánh người thì cứ cầm cái gậy theo làm vũ khí.
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Cháu còn tưởng bà sẽ cản cháu chứ?”
"Bà cản cháu làm gì? Loại lưu manh giống như cậu ta đáng bị dạy cho một bài học!" Bà A Hương nghe thấy các hàng xóm láng giềng nói lời ong tiếng ve cũng rất giận dữ nhưng bà ta đã lớn tuổi rồi, đánh nhau với người ta chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Tô Niệm Tinh gật đầu, vừa mới quay đầu đã phát hiện ra hình như A Trân và A Hỉ đang cãi nhau, hai người tự làm việc riêng của mình mà không thèm để ý đến đối phương, càng không trao đổi bằng ánh mắt.
Tô Niệm Tinh hỏi bà A Hương: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Bà A Hương chỉ vào A Trân: "Vì chuyện của A Lạc mà A Hỉ chê cười A Trân không nên trông mặt mà bắt hình dong."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra. Trước đó A Trân còn khen A Lạc lớn lên đẹp trai, xảy ra cơ sợ như vậy, A Hỉ cũng miệng tiện chê cười A Trân.
A Trân chống cằm, than ngắn thở dài: "Sao lại có nhiều tên đàn ông cặn bã như vậy chứ, không ăn được thì đạp đổ, tâm lý biến thái à?"
Tô Niệm Tinh bật cười: "Cũng không phải tất cả đàn ông đều cặn bã, cô xem các hàng xóm tới tiệm chúng ta ăn không phải cũng có rất nhiều người là đàn ông tốt hay sao? Cô đó, không thể chỉ nhìn mỗi mặt mà đoán nhân phẩm được đâu đấy."
A Hỉ thấy chị chủ quán cũng đứng về phía mình lập tức đắc ý hẳn lên: "A Trân, chị chủ nói đúng đấy, không thể chỉ nhìn mặt."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn A Hỉ: "Trai đẹp chưa chắc đã đáng tin nhưng cũng không có nghĩa là trai xấu đáng tin nhé, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chúng ta không thể dựa vào diện mạo để phân biệt người tốt hay xấu được."
A Trân nghe được câu này lập tức có tinh thần hơn, vừa nghĩ đến sau này mình lấy một tên đàn ông xấu xí làm chồng là cô ta sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, vẫn là chị chủ nói đúng.
A Trân lại cười khà khà đây đắc ý với A HỈ.
Đúng lúc này, có một cô gái cả người ướt đẫm chạy từ bên ngoài vào trong, mái tóc của cô ta rối tung, làn da trắng bệch, cái quần từ bắp đùi trở xuống ướt dầm đề, còn có rất nhiêu vết bùn bám, trông cứ như vừa chui ra từ thùng rác vậy.
Cô ta vừa mới chui vào, các hàng xóm đã lập tức ngửi thấy một mùi tanh thôi rồi, mọi người vội vàng bịt mũi lại: "Ối giời ơi, cô làm cái gì thế hả? Thối quá đi mất! Mau ra ngoài đi, tôi sắp nôn luôn rồi đây này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận