Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1012: Tai Họa Đổ Máu Của Anh Ta Đã Tới Như Vậy Đấy

Chương 1012: Tai Họa Đổ Máu Của Anh Ta Đã Tới Như Vậy ĐấyChương 1012: Tai Họa Đổ Máu Của Anh Ta Đã Tới Như Vậy Đấy
Anh ta quy hết toàn bộ bi kịch của gia đình lên người Lý Đức Nghĩa và càng hận Lý Đức Nghĩa đến thấu xương.
Trên người Lý Đức Nghĩa không có sơ hở gì nhưng con trai và vợ của ông ta lại vừa thả câu đã cắn luôn, quả nhiên, anh ta đã thành công phá hoại gia đình ba người của Lý Đức Nghĩa.
Vốn còn tưởng thù lớn đã báo được rồi thì anh ta sẽ hạnh phúc, đáng tiếc, cái nhóm con bạc mà anh ta đã chọn kia lại không có nguyên tắc.
Bọn họ bám lấy Ngô Hưng Đức, thi thoảng lại dọa dẫm bắt chẹt, bằng không, bọn họ sẽ nói lại chân tướng cho Lý Đức Nghĩa hay. Lý Đức Nghĩa đã bán đứt bốn căn nhà vì con trai rồi, nếu biết con trai mình nghiện thói bài bạc là do bị người hãm hại vậy kết cục của anh ta khỏi cần nghĩ cũng biết.
Để thoát khỏi bọn họ mà Ngô Hưng Đức đã bày cục, giết chết từng tên một.
Nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, đến cuối cùng Ngô Hưng Đức vẫn bị cảnh sát nghi ngờ, bởi vì cầm súng chống cự mà anh ta bị cảnh sát bắn chết ngay tại trận.
Tai họa đổ máu của anh ta đã tới như vậy đấy.
Tô Niệm Tinh rút tay về, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Bây giờ Ngô Hưng Đức vẫn chưa giết người, tất cả vẫn còn kịp, nhưng vấn đề là một người cố chấp như vậy sẽ nghe theo lời khuyên của cô sao?
"Nếu anh không từ bỏ ác niệm trong lòng thì anh sẽ mất mạng đấy."
Cô nói nghiêm trọng như thế khiến chú An sợ hết hồn, ông ta vội vàng nắm lấy tay Ngô Hưng Đức: 'Ác niệm gì vậy hả Hưng Đức? Cậu tuyệt đối đừng nghĩ lung tung. Cậu vẫn còn trẻ tuổi như thế, vẫn còn rất nhiều thời gian, không thể làm chuyện dại dột được đâu. Nếu như để cha cậu ở bên dưới biết được cũng sẽ ngăn cản cậu thôi."
Trong đáy mắt của Ngô Hưng Đức lóe lên tia sáng khó hiểu, anh ta híp mắt quan sát Tô Niệm Tinh như thể muốn nhìn thấu đáy lòng cô và cũng như đang đánh giá tính nguy hiểm của cô.
Đại Đao rất nhạy cảm với ánh mắt ác ý của người khác, anh ta lập tức kéo Tô Niệm Tinh ra đằng sau, đôi mắt lạnh lùng thì nhìn chằm chằm vào Ngô Hưng Đức không rời. Hành động này giống như đang nói: "Muốn giết cô ấy thì bước qua tôi trước đi đã."
Ngô Hưng Đức là một thư sinh yếu nhược, nào có phải đối thủ của Đại Đao đâu.
Anh ta theo bản năng dời tâm nhìn đi nhưng cũng không vì một câu nói của Tô Niệm Tinh mà thay đổi suy nghĩ của mình.
Không phải cô bói không chuẩn mà là lệ khí của cậu ta quá nặng, không muốn quay đầu.
Chú An thấy cậu ta không nói gì mới sốt ruột kéo cánh tay của đối phương: 'A Đức, nghe lời tôi, tuyệt đối đừng có làm chuyện dại dột.
Cậu biết tôi không? Thật ra tôi không chỉ có mỗi một đứa con là An Tử thôi đâu mà vẫn còn một đứa con trai khác tên là Phong Tử, từ lúc vừa mới chào đời đã bị người bế đi mất.
Nó lớn lên ở nông thôn, tình hình còn kém hơn cả cậu nhiều, nhưng bây giờ nó rất có năng lực. Còn cậu, cậu đi học nhiêu năm như thế, năng lực còn mạnh hơn cả Phong Tử cho nên không cần thiết phải đi vào ngõ cụt đâu." Đại khái thì từ sau khi mẹ ruột tái giá cho đến nay cũng không có người nào để ý đến anh ta, Ngô Hưng Đức đối diện với ánh mắt quan tâm của chú An lại cảm thấy sự ấm áp đã lâu không tới nhanh chóng bao trùm lấy mình.
Thím An cũng đúng lúc mở miệng: "Đúng đó, cậu tuyệt đối đừng làm chuyện dại đột, đại sư cũng đã nói rồi, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không đến mà chỉ là chưa tới giờ thôi.
Cậu tuyệt đối đừng nghĩ quẩn. Cậu xem, Lý Đức Nghĩa kia không phải cũng đã bị báo ứng rồi hay sao? Đến ngay cả nhà mà ông ta còn không có, đã từng này tuổi rôi mà vẫn phải ra ngoài làm thuê cho người ta, đây chính là kết cục của làm việc ác đấy."
Tô Niệm Tinh thấy vẻ mặt của anh ta đã hơi dao động, xem ra vẫn còn cứu được.
Cô thở dài một tiếng rồi cũng khuyên nhủ: "Thật ra cũng không nhất thiết phải đi ngã rẽ, cậu có thể đến nơi khác để phát triển như Đài Loan, hay Macau cũng không tồi."
Ngô Đức Nghĩa im lặng một lúc rôi nặn ra một nụ cười với bọn họ: "Mọi người chê cười rồi, làm sao tôi có khả năng sẽ làm chuyện dại dột được chứ. Tôi không nói chuyện với mọi người nữa, giờ phải đến bộ phận quan hệ công chúng tìm manh mối đây."
Nói rồi, không đợi những người khác kịp níu lại thì anh ta đã chạy nhanh ra khỏi quán.
Chú Minh nhìn bóng lưng của anh ta mà có hơi tiếc nuối: "Trông thì nho nhã lịch sự nhưng không ngờ sẽ lại bước vào ngõ cụt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận