Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 149: Đàn Ông Tốt

Chương 149: Đàn Ông TốtChương 149: Đàn Ông Tốt
Cô gái cảm giác được sự quan tâm của bà A Hương mà bật khóc nức nở.
Tô Niệm Tinh luống cuống tay chân tìm khăn giấy cho cô ta lau nước mắt, còn không ngừng an ủi cô ta: "Có phải cô sợ đến đồn cảnh sát không Tôi dẫn cô đi, chỗ đó tôi quen lắm!"
Đã vào đó hai chuyến rồi cũng được tính là rất quen đi?
Người phụ nữ khóc mệt rồi, lúc này mới mở miệng giải thích: "Tôi không có bị bạo lực gia đình, là bạn gái mới của bạn trai cũ tới quấy rầy tôi, kêu tôi trả hết những thứ mà bạn trai cũ từng tặng lại cho cô ta.
Tôi bảo bạn trai cũ tự qua mà lấy thì cô ta nói tôi vẫn còn tình cảm với bạn trai cũ, sau đó vừa đánh vừa chửi tôi.
Trời đất làm chứng, tôi thật sự không có quấn lấy anh ta mà.
Tôi chỉ muốn chính miệng hỏi anh ta tại sao lúc trước lại rời đi mà không nói một câu nào hết.
Tôi đã đợi anh ra ròng rã cả một năm, còn tưởng anh ta đã chết rồi chứ."
Cô gái tức quá lại khóc tiếp, chỉ cần vừa nghĩ đến hơn ba trăm ngày mình chờ đợi anh ta mà anh ta lại đang âu yếm tình tứ với một cô gái khác là cô ta lại thấy buồn nôn rồi.
Cô ta giống như mở cái máy hát mà phun nước miếng không ngừng nghị, Tô Niệm Tinh và bà A Hương hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào, chỉ đành mua một cốc nước cho cô ta, ra hiệu cho cô ta cứ từ từ mà kể.
Cô gái uống cốc nước cho nhuận giọng, sau đó lại kể: "Cô ta còn kêu tôi trả những thứ mà anh ta đã tặng cho tôi về á? Chúng tôi đã nói rõ là sẽ cùng nhau gom tiền mua nhà nhưng anh ta đã lấy hết tiền của tôi đi luôn rồi.
Tôi mới là người bị lừa đây này.
Còn đồ mà anh ta cho tôi đều toàn là mấy thứ nhỏ nhặt vặt vãnh, không đáng mấy đồng tiền, tôi có khổ mà không biết kể với ai."
Tô Niệm Tinh trực tiếp hô hay thật! Mấy người đàn ông trước đó là mưu tài hại mạng, còn tên này thì trâu bò hơn cả thế, không chỉ bắt cá hai tay mà còn lừa tiền lừa sắc nữa.
Cô thở dài một tiếng, đợi khi đối phương bình ổn tâm trạng xong mới bói chữ cho đối phương.
Cô gái chửi một tràng giang đại hải xong, cơn buồn bực trong lòng cũng tan đi hết sạch, cuối cùng cũng đã hồi phục lại như thường.
Cô ta lại bắt đầu nói về lai lịch của mình: "Tôi tên là Trần Vịnh Lam, là mẹ của Tử Tử giới thiệu cho tôi tới đây, cô ấy nói cô xem bói vô cùng chuẩn."
Tô Niệm Tinh không biết mẹ của Tử Tử là ai cả, xem ra là khách hàng ngày trước của cô.
Trân Vịnh Lam thấy cô dường như không nhớ vì thế bèn nói chi tiết hơn: "Mẹ của Tử Tử vô cùng tốt, đợt trước trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, nói là cô đã giúp bói ra.'
Tô Niệm Tinh mới chợt hiểu ra, hóa ra là một trong bốn vị phụ huynh kia.
Sau khi Trần Vịnh Lam viết xong con chữ lại bắt đầu lải nhải không ngừng: "Cô ả kia lớn lên còn chẳng bằng tôi, tuổi tác còn lớn hơn cả tôi, cũng không biết anh ta có ý đồ gì nữal"
Rõ ràng cô ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện mình bị cắm sừng, Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của cô ta mà chuyên tâm xem chỉ tay. Lần này hình ảnh lại không phải là màn kịch tên đàn ông ti tiện cùng tiểu tam tương thân tương ái, trái ngược lại, trong video này trắng xóa một mảnh, ống kính vừa chuyển đi lại đến một bệnh viện. trên giường bệnh là một người đàn ông cắm đầy ống truyền, đeo ống thở oxy, rõ ràng là một người bệnh nặng.
Một người phụ nữ ăn mặc đẹp mắt đứng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống anh ta, nói chuyện không chỉ không dịu dàng mà thậm chí còn có vài phần hà khắc: "Tôi nghe nói chú đã viết di chúc rồi. Tôi là chị gái ruột của chú, tài sản của chú không cho tôi mà ngược lại đem cho một đứa con gái mới quen chưa đến một năm. Có phải đầu óc chú có bệnh rồi không hả? Còn cả cha nữa, ông ấy cũng không quản luôn sao?"
Người đàn ông dường như không vui cho lắm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông ta không phải cha tôi! Nếu không phải vì ông ta thì làm sao tôi có thể thành ra như vậy được?”
Nói xong, hình như anh ta cũng không còn sức lực nữa, giống như quả bóng xì hơi mà ngã vật xuống giường, điện tâm đồ phát ra tiếng kêu tít tít chói tai, bác sĩ ở bên ngoài lao vào trong, cầm máy sốc tim lên đặt lên lồng ngực kích điện, nhưng sự việc không như mong muốn, anh ta vẫn rời khỏi nhân thế này.
Tô Niệm Tinh đột nhiên mở trừng mắt ra, người đàn ông này đã chết?
Đã vậy, anh ta còn để lại tài sản cho người con gái mà mình vừa mới quen chưa đến một năm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận