Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 922: Ông Ngoại Dạy Đến Đâu Rồi

Chương 922: Ông Ngoại Dạy Đến Đâu RồiChương 922: Ông Ngoại Dạy Đến Đâu Rồi
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Em biết rồi."
"Ông ngoại dạy đến đâu rồi?" Giám sát Lương quan sát kỹ sắc mặt của cô: "Trước đây ông ngoại cũng từng làm cố vấn cho A Cảnh nhưng lần nào cũng giải tán trong không vui."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Em vẫn ổn lắm, ông ngoại dạy rất hay." Cô hé miệng, muốn nói lại thôi.
Giám sát Lương nhìn cô: "Sao vậy? Em có gì thì cứ nói thẳng đi."
"Ông ngoại tiêu nhiều tiền quá, giờ tiền trong tay em sắp không cung ứng đủ rôi." Tô Niệm Tinh gãi đầu với vẻ ngại ngùng.
Thật ra cô cũng được tính là vô cùng biết kiếm tiền đấy chứ, ba cửa hàng, mỗi tháng tiền hoa hồng cộng lại cũng phải được mười mấy vạn đô la Hồng Kông, cộng thêm cả tiền xem quẻ của cô nữa.
Nhưng hôm nay ông ngoại lại mua thêm mười mấy cái tủ lạnh rồi còn tìm thêm công ty nội thất để trang hoàng lại năm mặt tiên cửa hàng kia, khiến cho một chút ít tiền cuối cùng của cô cũng đã bị vét bằng hết, cứ tiếp tục đầu tư như vậy thì có khả năng cô thật sự không thể chống đỡ được mất.
"Còn thiếu bao nhiêu tiền? Anh cho em mượn nhé?" Giám sát Lương không hề nghĩ ngợi mà nói.
"Vậy sao mà được, tiền của anh đều dùng để mua nhà hết rồi mà, làm sao có thể để anh vi phạm hợp đồng được chứ." Tô Niệm Tinh mím môi: "Em đã hỏi ông ngoại rồi, ông nói sau này không có chỗ nào phải tiêu quá nhiều tiền nữa, nhưng em sợ năm cửa hàng đồng thời khai trương rồi, sau này việc làm ăn không ổn thì em đúng là gà bay trứng vỡ mất." Giám sát Lương thấy cô không tự tin như vậy cũng không nhịn được mà xoa đầu cô: "Nếu như em thiếu tiền thì sau này anh sẽ bù tiền vào cho em."
Tô Niệm Tinh há hốc mồm: "Thế sao mà được chứ?"
"Em tin anh cho nên mới tin ông ngoại, anh trợ cấp cho em cũng là chuyện nên làm thôi mà.”
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng: "Nào có đạo lý này chứ, em tin ông ngoại anh là bởi vì ông ấy là vua tàu thủy, dựa vào cái đầu của mình mới gây dựng sự nghiệp được lớn như bây giờ nha."
Giám sát Lương lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Nhưng ông ngoại anh chưa bao giờ từng đầu tư vào ẩm thực hết."
Tô Niệm Tinh ngơ ngác: "Hả? Chưa từng đầu tư bao giờ á? Vậy sao ông ngoại lại nói chuyện tự tin như vậy! Cứ há mồm ra là 'nghe ông sẽ không sai đâu'"
"Ông ngang ngược quen rồi, cho dù là ở công ty hay là ở nhà thì toàn xài giọng kiểu đó thôi, chỉ có mẹ anh mới có gan đấu khẩu với ông." Giám sát Lương đỗ xe vào trong hầm để xe rồi cởi dây an toàn, lại trông thấy Tô Niệm Tinh vẫn còn đang ngơ ngác: "Em sao vậy?”
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu: "Em thảm rồi! Em đầu tư tận ba trăm vạn đô la Hồng Kông đấy, một trăm vạn vừa mới nhận được từ chỗ Hà tiên sinh, em còn chưa kịp cầm nóng tay đã tiêu hết sạch rồi."
"Không sao không saol" Giám sát Lương xoa đầu cô: "Không phải đã nói rồi sao, nếu như lỗ thì anh sẽ bù vào cho em mà."
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu lườm anh một cái: "Tương lai tiên của anh đều là của em hết, tay trái đổi qua tay phải, tổng số cũng có thay đổi gì đâu."
Giám sát Lương dở khóc dở cười: "Rồi rồi rồi! Vậy em cứ coi như một bài học kinh nghiệm đi."
Tô Niệm Tinh thầm nghĩ: Kinh nghiệm này cũng đắt lòi mắt rồi đấy.
Cô lặng lẽ thở dài một tiếng: "Cho dù em biết đã bị lừa thì cũng có làm được gì đâu? Chỉ là kiểu phú hào có địa vị trong xã hội giống như ông ngoại anh rõ ràng chưa từng đầu tư vào ngành ẩm thực bao giờ nhưng ông vẫn rất tự tin, nghiễm nhiên lừa cả em, em hoàn toàn không hề nghi ngờ tí nào cả."
Giám sát Lương thấy cô hối hận tột cùng cũng có hơi không nhịn được: "Không sao đâu, có lẽ thật sự có thể thành công đấy. Ẩm thực là ngành nghề đã lưu truyền mấy nghìn năm rồi, khác với sản phẩm Tân Hưng mà A Cảnh đang làm. Kinh nghiệm của ông ngoại chắc hẳn không tệ đâu."
Bây giờ Tô Niệm Tinh cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, cô cởi dây an toàn rồi vung tay: "Được rồi, đợi hôm nào khai trương rồi tính sau vậy, chúng ta về nhà trước đi."
Hành động tiêu sái và ngâu lòi của cô khiến cho giám sát Lương nhìn mà sững sờ, vừa rồi còn như cái cây bị sét đánh, sao nhanh như vậy đã tràn đầy sức sống trở lại rồi?
Giám sát Lương sải bước đuổi theo.
"Rất lâu rồi em không đi xem bói, hôm nay anh vừa vặn có thời gian, hay là cùng em tới phố Temple bày sạp đi?" Lên xe, Tô Niệm Tinh lại nảy ra một suy nghĩ khác.
Giám sát Lương gật đầu: "Được chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận