Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1319: Phiên Ngoại 11

Chương 1319: Phiên Ngoại 11Chương 1319: Phiên Ngoại 11
Bộ dáng của bà ta vô cùng đáng sợ, giống một con mãnh thú rít gào, giương nanh múa vuốt, dọa cả đám người sợ hết hồn.
Tô Ngọc Bạch đang nằm trên giường ho khan, muốn ngăn cản nhưng lại lực bất tòng tâm, phòng ca với phòng ba vội vàng chắn trước mặt ông ta.
Tô Tú Huệ đi lên giúp con trai kéo người ra: "Chị phát điên cái gì hả? Con trai chị không có ý thức thời gian thì có liên quan gì đến An Bác?"
"Nó không có ý thức thời gian sao? Là tại con trai cô đấy!" Tô Tú Dung tóc tai rối bù, vừa khóc vừa cười, bà ta quay đầu oán trách cha mình: "Cha, là nó giở trò, A Cảnh bị xe đâm phải nằm viện rồi, nhất định là do nó giở trò!"
Tô Ngọc Bạch nghe nói A Cảnh bị xe đâm, đây vốn là đứa cháu ngoại mà ông ta yêu thương nhất, nghe được câu này, ông ta sốt ruột muốn xuống giường: "A Cảnh làm sao cơ?"
Những người khác lập tức đỡ ông ta.
"Cha, cha đừng xuống giường, sức khỏe của cha đang yếu lắm, bác sĩ kêu cha phải tĩnh dưỡng."
Tô Ngọc Bạch lại không nghe, lúc này, Tô Tú Dung vừa lau nước mắt vừa nói: "Cảnh sát nói đang cấp cứu nhưng con biết chắc chắn là do nó làm!"
Tô Ngọc Bạch phất tay: 'Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! An Bác sẽ không hại A Cảnh, hôm qua nó còn nói với cha muốn nhường hết cổ phần công ty cho Trung Diệu, còn nó sẽ không quản lý công ty, nó không có khả năng hại A Cảnh được."
Nghe được câu này, mọi người đều nhìn giám sát Lương với vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không hiểu tại sao Lương An Bác đã đều têu ra tất cả chuyện này lại không chịu đòi công ty?
Thế anh còn gây chuyện như thể để làm cái quái gì?
Tô Ngọc Bạch nóng lòng muốn thăm cháu trai nên cũng không vội tuyên đọc di chúc thừa kế, ông ta kêu người đưa mình đến bệnh viện của cháu trai trước, muốn nhìn thấy cháu trai bình an vô sự thì mới yên tâm.
Vì thế, mọi người lại khiêng ông cụ lên xe cấp cứu đưa tới bệnh viện Queen Mary.
A Cảnh đã làm phẫu thuật xong, lúc này đã được chuyển đến phòng điều trị tích cực, ngoài cửa phòng có cảnh sát đứng canh.
Ngụy Tuấn Thông thấy bọn họ qua đó lập tức lôi giấy bút ra ghi chép: "Xin hỏi trong các vị ai là người nhà?"
Tô Tú Dung và Ngô Trung Diệu bước lên: 'Là chúng tôi, con trai chúng tôi thế nào rồi?"
Ngụy Tuấn Thông nói lại hai năm rõ mười tình trạng mà bác sĩ đã nói trước đó, ý nghĩa tổng thể là tuy rằng bệnh nhân đã được cứu về nhưng vụ tai nạn xe cộ này khá nghiêm trọng, đặc biệt là nửa thân dưới, sau này muốn có con, có khả năng sẽ khá khó.
Đây chắc chắn là một đả kích, Tô Tú Dung không chống đỡ nổi mà ngồi bệt xuống đất, lần này là thật sự xụi lơ rồi, một mình A Nhan hoàn toàn không thể đỡ được, cũng may mà Ngô Trung Diệu nhanh tay nhanh mắt, đỡ được VỢ.
Giám sát Lương liếc mắt nhìn phòng bệnh: "Vậy lúc nào thì cậu ta mới tỉnh?"
"Bác sĩ nói vết thương của cậu ta khá nghiêm trọng, chỉ có đợi cậu ta vượt qua giai đoạn nguy kịch mới có thể đảm bảo chắc chắn không sao." Tô Ngọc Bạch cách cửa kính nhìn người bên trong, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra, còn chưa đợi không ta buồn thương thì đã nghe chát một tiếng.
Mặt của giám sát Lương bị Tô Tú Dung tát cho một cái: "Nhất định là mày làm rồi! Chắc chắn là mày!"
Toàn bộ bệnh nhân, bác sĩ và cảnh sát trong hành lang đều nhìn thấy một màn này.
Giám sát Lương vừa định mở miệng giải thích nhưng đôi mắt liếc qua, lại chỉ thấy phía cuối hành lang có ánh sáng lóe lên rồi tắt, anh nhíu mày, định đi qua đó kêu đối phương giao nộp máy ảnh thì đối phương đã co giò chạy mất.
A Cảnh đã xảy ra chuyện, việc tuyên đọc di chúc đã không còn khả năng nữa.
Những người khác túc trực tại bệnh viện, còn giám sát Lương nghĩ đến Tô Niệm Tỉnh, lại lo lắng cho dì hai sẽ phát điên đánh người tiếp nên chỉ đành đi về thăm A Tinh trước.
"Mặt anh bị sao thế kia?" Tô Niệm Tinh mắt sắc, lập tức nhìn ra được nửa bên mặt của anh sưng lên.
Giám sát Lương lắc đầu: "Anh không sao."
Anh nói lại chuyện A Cảnh xảy ra tai giao thông cho cô nghe.
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Trước đó em đã nhắc nhở cậu ta rồi còn gì, thế mà cậu ta lại thật sự không để tâm đến một chút nào.
Người gì đâu, biết rõ ràng mình sẽ xảy ra chuyện mà cũng không biết đường để ý hơn.
Giám sát Lương dụi mắt với vẻ mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận