Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1101: Anh Muốn Bói Về Cái Gì

Chương 1101: Anh Muốn Bói Về Cái GìChương 1101: Anh Muốn Bói Về Cái Gì
Tô Niệm Tinh đối chiếu thông tin, sau khi xác nhận không có sai sót gì mới mời anh ta ngồi xuống nói chuyện: "Anh muốn bói về cái gì?"
"Tôi cảm thấy hình như vợ mình đã ngoại tình nhưng lại không tìm được bằng chứng." Người đàn ông bị cắm sừng lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Cô có thể xem bói giúp tôi được không?”
Tô Niệm Tinh còn chưa kịp mở miệng thì chú An đã giành trước một bước, hỏi: "Tự cậu đi theo dõi không được hay sao, tại sao cứ phải đi tìm đại sư xem bói làm gì?"
"Công việc của tôi bận rộn, không có thời gian để đi theo dõi, hơn nữa, cô ấy quen tôi cơ mà, lỡ tôi bị phát hiện thì cô ấy chắc chắn sẽ trả đũa, nói không chừng còn chia tay tôi." Người đàn ông hoàn toàn không tán đồng.
Chú Minh sáp lại gần: "Với tình hình của cậu đi tìm thám tử tư sẽ tốt hơn đấy, chụp mấy bức ảnh lại là bằng chứng chắc như thép rồi. Còn giờ cậu đến tìm đại sư xem bói, cho dù đại sư có nói cho cậu biết chân tướng nhưng cậu mang lời của đại sư đi chất vấn vợ mình thì vợ cậu cũng sẽ phản bác, ngược lại còn nói cậu cố tình gây sự."
Người thích xem bói vẫn rất hữu hạn, đặc biệt là người trẻ tuổi và có học lực cao đều không mê tín.
Chàng trai trẻ lắc đầu: "Không đâu, cô ấy rất tin tưởng đại sư, tôi cũng rất tin. Đại sư, cô bói cho tôi đi."
Tô Niệm Tinh chống nạnh, lườm chú An với chú Minh một cái: "Hai người chê cháu kiếm được quá nhiều tiền nên muốn việc làm ăn của cháu tụt dốc đúng không? Cháu đang yên đang lành làm việc mà hai người lại đi đuổi khách, hai người cũng được lắm đấy."
Cô liếc mắt nhìn về phía chú An: "Mệt cho cháu vừa rồi còn khen chú, chú cầm quà còn chưa nóng tay đâu nhỉ?"
Chú An xấu hổ sờ tai: "Còn không phải vì tôi cảm thấy cậu ta rất kỳ quái hay sao? Tự dưng nghỉ ngờ vợ mình ngoại tình, rõ ràng cậu ta có thể tự mình đi theo dõi hoặc là thuê thám tử tư tìm bằng chứng, sau này mới tiện làm bằng chứng để ly hôn chứ, nhưng cậu ta lại cứ khăng khăng đòi cô xem bói cho.”
Chú Minh giơ tay phải ra phụ họa: "Cô xem bói đắt như thế, rõ ràng cậu ta có thể tìm người khác nhưng lại cứ nhất quyết phải tới tìm cô, chúng tôi cũng chỉ muốn giảm thiểu nguy hiểm cho cô mà thôi."
Thím Anh nhéo lỗ tai của chú An rồi xách lên: "Liên quan quái gì đến ông không? Người ta tin tưởng đại sư nên mới tới tìm đại sư xem bói, cần ông phải lắm mồm à?”
Chú An kiễng nhân, kêu đau một cách khoa trương: "Buông tay, buông tay maul Tai tôi sắp bị bà kéo đứt rồi đây này!"
Chú Minh trốn ra đằng sau, người đàn bà này quá đanh đá, sao có thể nhéo tai chồng ngay trước mặt nhiều người như vậy cơ chứ.
Các hàng xóm khác thì lại cười hô hố.
Tô Niệm Tinh cũng không tức giận thật sự nên vội vàng giảng hòa: "Cháu nói đùa thôi, đừng ra tay, ở đây có nhiều người như vậy mà."
Lúc này, thím An mới buông tay, còn lườm chồng một cái: "Nếu không phải nể mặt đại sư thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
Sau khi gây náo loạn xong, Tô Niệm Tinh mới mang dụng cụ ra ngồi xuống đối diện với người đàn ông: "Tại sao anh lại cảm thấy vợ mình ngoại tình?" Chàng trai trẻ nói lại vài chi tiết nhỏ: "Trước đây cô ấy không bao giờ xịt nước hoa và cũng không trang điểm, quần áo cũng chỉ mặc mấy loại bình thường, nhưng bây giờ cô ấy đi uốn tóc, xịt nước hoa, ngày nào cũng trang điểm quần áo cũng không trùng nhau. Mà tiền lương của cô ấy không cao, làm sao có thể mua được nhiều đồ như vậy chứ?”
Tô Niệm Tinh nhíu chặt mày lại, vẻ mặt thay đổi thất thường: "Vợ anh không hề ngoại tình."
Chàng trai trẻ thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn chưa đợi anh ta kịp thở hết một hơi lại chỉ thấy Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào tướng mặt của anh rồi nói tiếp: "Cô ta là gái gọi, kiếm sống bằng nghề bán thân, thế này không tính là ngoại tình chứ?”
Lời thốt ra quá kinh người khiến các hàng xóm đều trợn tròn mắt.
Hả? Thế này còn gay go hơn cả ngoại tình ấy chứ!
Sắc mặt của chàng trai trẻ xanh mét, hai tay nắm chặt: "Từ khi nào?"
"Muộn hơn anh một tuần." Tô Niệm Tỉnh lại thốt ra một câu kinh người.
Hai mắt của chàng trai trẻ híp lại quan sát cô, cả người từ trên xuống dưới đều tản ra khí lạnh.
Các hàng xóm ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, rất lâu sau, chú Minh mới đẩy chú An một cái: "Ủa là sao?"
"Có phải là như tôi nghĩ không nhỉ?" Chú An phản ứng lại cũng đẩy ông ta một cái.
Chú Minh lại đập một cái: "Thì là ý đó đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận