Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 733: Nhận Thua

Chương 733: Nhận ThuaChương 733: Nhận Thua
Người đàn ông ngồi xuống, chùm sáng bắn vào từ cửa chiếu lên gương mặt anh ta.
Cuối cùng thì Tô Niệm Tinh cũng nhìn thấy rõ ngũ quan của đối phương rồi, đây chính là tội phạm bị truy nã số một tại Hương Giang - Diệp Thắng Thiên.
Anh ta đang thưởng thức tác phẩm của mình và quan sát người đàn ông bên trong lòng, thấy đối phương chưa tỉnh, hình như anh ta có hơi mất kiên nhẫn mà cầm lấy cái ống thép trên sàn gõ mạnh vào khung sắt vài cái, tiếng coong coong đinh tai nhức óc khiến người đàn ông choàng tỉnh từ trong cơn mơ. Cơn đau truyên tới từ ngón tay sau khi bị đánh trúng khiến giám sát Lương phản ứng lại được tình hình của mình đang rất bất ổn.
Anh liếc mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra một đường sống nhưng lại phát hiện cánh cửa sắt này được hàn lại bởi các thanh thép to cỡ ngón tay cái, muốn bẻ gãy nó đúng là một suy nghĩ viển vông, trừ phi dùng chìa khóa mở ra, mà chìa khóa này nhất định đang ở trong tay của Diệp Thắng Thiên.
Ngũ quan hung dữ của Diệp Thắng Thiên mang theo vài phần dụ dỗ: "Giám sát Lương đúng không nhỉ? Chỉ cần anh nói cho tôi biết ai đã phát hiện ra La Tiêu thì tôi sẽ thả anh đi. Con người tôi nói được làm được. Anh xem, tôi nói anh đi cùng chúng tôi rồi bỏ qua cho em gái anh, giờ cô ta vẫn bình an vô sự, còn có thể đến đồn cảnh sát báo án được luôn kìa."
Giám sát Lương nhìn anh ta: "Trước đấy tôi đã nói với anh là nằm vùng rồi còn gì, lẽ nào anh còn muốn tôi bán đứng các anh em của mình nữa?"
Diệp Thắng Thiên phì cười: "Giám sát Lương, người quang minh chính đại không ăn nói mập mờ. Anh rất thông minh, trước đó đúng là tôi có bị anh lừa thật đấy, nhưng tôi ngồi trong tù lăn qua lăn lại, nghĩ rất lâu mà vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Thằng mũi chó La Tiêu đấy trời sinh rất nhạy cảm với đám cớm, không có khả năng anh ta không nhận ra được kẻ nằm vùng. Tôi trốn ra ngoài đã phải tiêu một khoản tiền rất lớn để hỏi mọi người, cuối cùng cũng để tôi biết được một tin tức hữu dụng.
Tiền hoa hồng một trăm vạn đô la Hồng Kông để bắt tôi đều được anh lấy đi phần lớn. Nếu như nằm vùng thật sự lập được công lớn vậy tại sao người nhận tiên hoa hồng lại là anh được nhỉ?"
Giám sát Lương nhìn chằm chằm vào đối phương, hai người dường như đang im hơi lặng tiếng quan sát đối phương.
Rất lâu sau, giám sát Lương cúi đầu nhận thua: "Tôi đã coi thường anh rồi. Đúng! Không sai! Lúc trước là tôi lừa anh đấy. Hoàn toàn không có kẻ nằm vùng nào ở đây cả, là chính bản thân tôi theo dõi nghi phạm trước, lúc trông thấy La Tiêu đã phát hiện ra không đúng nên hỏi cảnh sát mặc quân trang, trực giác nói cho tôi biết có điều kỳ lạ cho nên mới đi mai phục từ trước."
Diệp Thắng Thiên lại thở dài đầy thất vọng: "Anh vẫn không chịu nói thật với tôi! Cảnh sát các anh không giữ chữ tín như vậy sao? Tôi đã giao hết số tiền mà mình cướp cho các anh mà các anh vẫn không giữ chữ tín!"
Hình như anh ta đã mất bình tĩnh lắm rồi mà dí cây súng đang nghịch trong tay vào đầu giám sát Lương: "Nói!"
Hai mắt giám sát Lương nhìn thẳng vào anh ta, miệng ngậm chặt, một câu cũng không chịu nhả ra.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh anh ta thấy giám sát Lương cứng đầu như vậy mới khuyên: "Anh Diệp, cứ nhốt anh ta hai ngày là ngoan ngay thôi!" Diệp Thắng Thiên rút súng về, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác, ngón tay của anh ta xoay cái súng vòng vòng: "Được! Ngược lại tôi muốn xem rốt cuộc cốt khí của anh cứng được đến cỡ nào!"
Chùm sáng duy nhất bị tắt đi, căn phòng một lần nữa rơi vào trong bóng tối.
Tô Niệm Tinh rút tay về rồi đối diện với ánh mắt sốt ruột của mọi người. Cô không biết nên nói thế nào nữa.
Cuộc đối thoại của mấy người kia chẳng có bất cứ một thông tin hữu dụng nào cả. Một cánh cửa duy nhất có thể nhìn ra được bên ngoài lại chỉ có mỗi cây cối chứ không nhìn rõ được đặc điểm gì, chỉ có thể đoán ra đó là nông thôn.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống khó giải quyết như thế, đây đã không thể nói là quẻ tượng được nữa rồi vì video mà cô có thể nhìn thấy là sự việc đang diễn ra, tương đương với quan sát trong thời gian thực vậy.
"Tôi không bói ra được địa điểm mà chỉ có thể biết lúc này anh ấy vẫn chưa bị ngược đãi thôi. Tôi bói ra được năm tên cướp, một trong số đó đúng là Diệp Thắng Thiên, còn có một người có một nốt ruồi cỡ khoảng mười li ở thái dương. ." Ba người khác đứng trong bóng tối và quay lưng lại với cửa nên cô hoàn toàn không thể nhìn rõ được tướng mạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận