Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 718: Anh Biết Nấu Nhiêu Món Như Vậy, Còn Nhã Tĩnh Thì Sao

Chương 718: Anh Biết Nấu Nhiêu Món Như Vậy, Còn Nhã Tĩnh Thì SaoChương 718: Anh Biết Nấu Nhiêu Món Như Vậy, Còn Nhã Tĩnh Thì Sao
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nhã Tĩnh là một bác sĩ giỏi, làm việc rất nghiêm túc."
Giám sát Lương thấy cô ăn rất ngon miệng, thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào cô, âm thanh xung quanh dường như tan biến mất, chỉ còn lại giọng nói của anh là đang vang vọng: "Tôi biết làm rất nhiều món ăn sáng đấy: Cháo, bánh nướng, mì và điểm tâm. Đúng rồi, cô là người Tứ Xuyên đúng không? Chắc là cô rất thích ăn mì cay Thành Đô phải không? Tôi cũng biết làm món đó, nếu cô thích thì ngày nào tôi cũng có thể nấu cho cô ăn."
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào mình, khóe môi mang theo ý cười nhẹ nhàng, trong mắt tản ra tia sáng giống như ánh trăng đầu xuân, thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của cô mà môi anh mím chặt lại thành đường, trong khẩn trương còn xen lẫn một chút thấp thỏm lo âu.
Đầu óc Tô Niệm Tinh lập tức choáng váng, gương mặt tuấn tú trước mặt này lập tức hóa thành chiếc bánh ngọt rực rỡ, đẹp mắt và còn tản ra cả hương hoa quả ngọt ngào, không có lúc nào là không dụ dỗ cô tới cắn một miếng.
Cô theo bản năng muốn lại gần hơn, nhưng khi sắp tiến lại gần thì cô lại bất chợt chuyển tâm nhìn đi, giọng nói nhẹ bẫng như gió: "Tôi không thích ăn mì cay Thành Đô."
Cô vội chuyển đề tài: "Anh biết nấu nhiều món như vậy, còn Nhã Tĩnh thì sao?” Khi cô lại gân mình khiến trong lồng ngực của giám sát Lương cũng nổi đầy bong bóng, nhưng anh không ngờ cô lại rụt về nhanh như vậy, trong đáy lòng anh dâng lên cảm giác mất mát nhẹ, nhưng lúc mở miệng lại vẫn dịu dàng và ôn hòa như cũ: "Con bé không biết đâu, từ nhỏ đến lớn nó đều không thích vào bếp."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, cô có hơi khó hiểu: "Cô ấy không thích vào bếp vậy tại sao hai năm sau lại muốn kết hôn, đã vậy còn từ bỏ một công việc tốt như vậy để làm nội trợ nữa chứ? Học y chịu khổ nhiều như thế, đến cuối cùng lại quay về gia đình, tôi cảm thấy như thế thật lãng phí."
Dũng khí vừa mới gom đủ của giám sát Lương đã thành công bị cô đập tan luôn rồi, lo lắng cho em gái bị người ta lừa mà giọng anh bất chợt cao vút lên: "Cô nói gì cơ? Nhã Tĩnh sẽ làm nội trợ ở nhà á?”
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: "Cô ấy không nói với anh sao? Năm ngoái tôi có xem bói cho cô ấy, biết được hai năm sau cô ấy sẽ bước vào lễ đường kết hôn và phải lựa chọn giữa sự nghiệp và gia đình. Mà cô ấy đã quyết định sẽ chọn gia đình rồi, tôi không lý giải được tại sao cô ấy lại muốn từ bỏ sự nghiệp của mình cho lắm."
Giám sát Lương nhíu chặt mày lại thành hình chữ xuyên: "Người đàn ông đó là ai vậy?”
Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Lẽ nào anh còn muốn chia rẽ bọn họ sao?"
Thấy anh im lặng, rõ ràng là đang có suy nghĩ như vậy mà, Tô Niệm Tinh khuyên anh nghĩ thoáng ra một chút: "Anh càng phản đối thì bọn họ sẽ càng gần gũi hơn mà thôi, còn không bằng để thuận theo tự nhiên."
Giám sát Lương liếm môi với vẻ bức bối: "Không phải tôi phản đối Nhã Tĩnh gả cho người ta, con bé có một người đàn ông cùng trải qua quãng đời còn lại đương nhiên là chuyện rất tốt nhưng nó không nên từ bỏ công việc đã làm suốt nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn chí hướng của nó chính là làm bác sĩ, làm sao có thể từ bỏ được."
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Vậy tôi cũng không biết, quẻ tượng của cô ấy là như vậy đó.....
"Chị chủ này!"
Trong giờ nghỉ ngơi, Tô Niệm Tinh chống má ngồi ngây người.
Gương mặt tuấn tú đó của Lương An Bác cứ bay qua bay lại trước mặt cô, rõ ràng nên là một anh hùng gan dạ lạnh lùng nghiêm túc, cầm súng chiến đấu thật oai hùng nhưng lại dùng giọng nói ôn hòa như vậy để nói: "A Tinh, tôi muốn ngày nào cũng nấu cho cô ăn."
A aa, sự dịu dàng chết tiệt đó! Ai mà cưỡng lại được chứt
"Ôi!" Tô Niệm Tinh thở dài thườn thượt, đáng tiếc, cô không thể sở hữu được nó.
A Trân rón rén đi lại gần.
Tô Niệm Tinh chợt lấy lại bình tĩnh, nhướng mày hỏi: "Sao thế?”
A Trân ngồi xuống đối diện với cô, xấu hổ đỏ bừng mặt: "Tôi muốn nhờ cô bói ngày kết hôn cho tôi với A HỈ"
Tô Niệm Tinh kinh ngạc rất lâu không lấy lại được bình tĩnh: "Kết hôn á? Các cô mới hẹn hò được bao lâu thôi, sao đã định kết hôn nhanh như vậy rồi?"
Vì quá mức kinh hãi nên giọng của cô cao hơn âm lượng bình thường vài phần.
A Trân mím môi: "Tôi cảm thấy công việc bận rộn quá, một tuần mới có thể gặp nhau có một lần, tình cảm không còn được tốt như ngày xưa nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận