Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 243: Lừa Tiền

Chương 243: Lừa TiềnChương 243: Lừa Tiền
Cô vừa hỏi câu này, sắc mặt hai vợ chồng đã trắng bệch, hai bàn tay của Cao Thục Nghi run lên, sức cầm cốc trà sữa cũng không có, trà sữa trong tay vãi lên mặt bàn, cốc trà nghiêng đổ, nước trà lan ra khắp bàn, thuận theo mặt bàn nhỏ xuống dưới đất.
Tô Niệm Tinh nhanh chóng dựng cốc trà sữa lên, A Trân vội đi qua dọn dẹp bàn rồi lại vẩy nước sạch xuống sàn để lau sạch.
"Tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, con trai hai người vẫn còn sống, nhưng..."
Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên giải thích thế nào nữa: "Liệu có khả năng mấy người kia hoàn toàn không phải bắt cóc không, bọn họ cũng không bắt trẻ con mà là cố tình lừa tiên của hai người thì sao?
Tôi căn cứ theo chỉ tay của cô có thể biết được con trai cô không bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng không hề bị người giới hạn tự do."
Cao Thục Nghi sững sờ rồi lắc đầu: "Không phải lừa đảo đâu. Tôi nghe được con trai gọi tôi qua điện thoại mà.
Tên bắt cóc đó đánh thằng bé, nó đau đến xé gan xé ruột, vừa khóc vừa kêu.
Tiếng của con trai mình thì làm sao tôi có thể không nghe ra được chứ."
Nói đến đây, hai mắt cô ta đỏ hoe, bắt đầu lau nước mắt: "Hồng Tử đáng thương của tôi, chắc chắn thằng bé đã chịu không ít tội rồi."
Lâm Nghiệp Cường cũng mang vẻ mặt nặng nề: "Hồng Tử vẫn luôn được nuông chiều từ bé, chúng tôi chưa bao giờ từng bắt thằng nhỏ làm việc gì cả, mấy hôm nay chắc cũng chịu không ít kinh hãi, bị đánh rất nhiều." Tô Niệm Tinh hiểu rồi, sở dĩ Hồng Tử dám làm ra loại chuyện đốn mạt như vậy cũng khó thoát khỏi liên quan đến hai vợ chồng nhà này.
Có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ ngỗ nghịch chứng minh ít nhất có một người trong số bọn họ là gia trưởng ngang ngược, loại cha mẹ này không cho phép người khác phê bình con trai mình cho nên Tô Niệm Tinh cần phải có chừng mực.
Cô uyển chuyển nói: "Vừa rồi tôi đã xem chỉ tay, con trai của anh chị cũng không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng gì cả, không tồn tại khả năng bị bắt cóc này.'
Lời này vừa nói ra, hai người đã anh nhìn em, em nhìn anh, ngây người rất lâu, cuối cùng Cao Thục Nghi sốt ruột, có hơi đứng ngồi không yên.
"Đại sư, có phải cô cho rằng chúng tôi là lừa đảo không? Làm sao tôi có thể lấy con trai mình ra để đùa cợt được chứ. Còn nữa, cô xem bói một lần cũng không rẻ gì, chúng tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà tiêu nhiều tiên như vậy để tìm cô nói đùa chứ."
Tô Niệm Tinh giơ tay ngăn cô ta lại: "Tôi không có ý đó, không phải tôi nghi ngờ anh chị đang trêu đùa mình, mà ý của tôi là con trai của anh chị, cậu Hồng Tử kia không gặp nguy hiểm, hai người nghĩ thử mà xem, ngày thường cậu ta thích nhất là cái gì?"
Hai vợ chồng đồng thanh đáp: "Chơi điện tử."
Nói xong, hai người lại có hơi không chắc chắn: "Đúng là Hồng Tử thích chơi điện tử thật nhưng gân đây, ngày nào nó cũng chơi hết, thậm chí còn không chịu học hành. Chúng tôi đã hạn chế thời gian chơi điện tử của nó, trên người nó không có tiền, khu vui chơi cũng sẽ không chào đón nó."
Con trai mình thì mình hiểu, Hồng Tử cũng không thích nhìn người khác chơi.
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Anh chị đến chỗ cậu ta đang chơi điện tử là biết ngay thôi."
Lâm Nghiệp Cường không dám tin, nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh: "Thật sao?”
Cao Thục Nghi vẫn đang nghĩ đến cuộc điện thoại của bọn bắt cóc mà mình đã nhận được trước đó, thấy không tin tưởng quẻ tượng của Tô Niệm Tỉnh cho lắm: "Nhưng trước đấy tôi quả thật đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, tôi cũng thật sự nghe được giọng của Hồng Tử, giọng của con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nghe lầm đâu."
Tô Niệm Tinh thấy cho đến tận bây giờ mà cô ta vẫn không chịu nghi ngờ con trai mình, có thể thấy ngày thường yêu chiều đứa con bao nhiêu.
Cô cũng không vạch trần mà nói một cách vô cùng tự tin: "Nhưng tôi xem bói cũng chưa bao giờ từng sai đâu, nếu không tin thì hai người đến khu vui cươi tìm con trai trước đi, nếu như không tìm được thì hai người có thể về đây lấy lại khoản tiền này. Quán ăn của tôi mở ở chỗ này, không chạy được đâu."
Cô tự tin như thế, Lâm Nghiệp Cường và Cao Thục Nghi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người quyết định sẽ đi tìm: "Được, chúng tôi đi tìm con trai, nếu như không tìm được thì cô phải trả tiền."
Tô Niệm Tinh gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.
Đợi hai người đi cả rồi, A Trân tò mò hỏi: "Bọn họ kêu cô xem bói gì mà vừa rồi lại kích động đến như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận