Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1272: Có Xin Nghỉ Được Không

Chương 1272: Có Xin Nghỉ Được KhôngChương 1272: Có Xin Nghỉ Được Không
Đôi mày của anh vẫn luôn nhíu chặt, Tô Niệm Tỉnh xoa gương mặt anh: "Đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ không sao đâu mà."
Giám sát Lương nhìn ra được cô đang cố tỏ ra là mình vẫn ổn, rõ ràng lá gan của cô nhỏ như thế nhưng anh lại phải để cô mạo hiểm như vậy, lỡ như thất bại thì có khả năng cô sẽ chết.
Anh nắm lấy tay Tô Niệm Tinh: “A Tinh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, em cứ yên tâm."
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên gật đầu: "Anh cũng đi sao? Có xin nghỉ được không?”
Anh vừa mới được điều đến phòng điều tra và phòng chống ma túy thôi mà, giờ đang là lúc bận rộn nhất, đột nhiên xin nghỉ liệu có bất ổn quá không.
"Em có nhiều vệ sĩ như thế nên sẽ không sao đâu, anh không cần lo cho em, đừng vì em mà chậm trễ công việc của anh."
Giám sát Lương lại nở nụ cười với cô: "Anh không sao, chỉ là xin nghỉ mà thôi, lãnh đạo bên trên đã phê duyệt rồi."
Anh đã chuẩn bị xong cả rồi nên Tô Niệm Tinh cũng không tiện nói thêm gì nữa, có điều, cô vẫn hơi khó hiểu: "Nếu anh cũng đã đi theo vậy tại sao còn cau có đăm chiêu như vậy?”
"Nếu em không làm mồi nhử, bây giờ xem bói cho Lý Lê Giang là có thể lập tức bói ra được tung tích, bọn anh cũng có thể một lưới tóm gọn bọn họ, nhưng nếu em làm mồi nhử thì sẽ hơi nguy hiểm." Giám sát Lương cũng là con người, kêu A Tỉnh mang tính mạng mình ra để mạo hiểm lớn như thế cũng không có khả năng không sợ hãi. Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi: "Không phải anh nói chỉ có em làm mồi nhử thì mới có thể dụ bọn họ đến nội địa chịu án được thôi hay sao? Đây là phương án làm một mẻ khỏe suốt đời rồi, cho nên mạo hiểm cũng đáng giá.
Nếu em không chết thì có khả năng bọn họ vẫn sẽ trốn tiếp ở Hương Giang, vậy phải đến khi nào em mới có thể thoát khỏi anh ta được chứ."
Mà mấu chốt hơn là cô cũng không đến mức hoàn toàn không xác định được hành tung, ít nhất thì cô cũng thường xuyên đến tòa nhà văn phòng và cửa hàng, nếu bọn họ cắm chốt ở cửa của hai địa điểm này thì chỉ có chuẩn thôi, lúc đó, cô thật sự có khả năng sẽ mất mạng.
Giám sát Lương nắm chặt lấy tay cô: "A Tinh, anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Tô Niệm Tinh nắm lại tay anh: "Em biết rồi."
Giám sát Lương cảm giác được độ cứng từ lòng bàn tay: "Em có thể gỡ găng tay ra được không?”
Anh luôn cảm thấy vào thời khắc ấm áp như vậy mà sợ phải găng tay bằng ren cứ kỳ lạ sao ấy, hơi phá hỏng bầu không khí.
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Giám sát Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa mới chạm vào bàn tay trắng nõn và thon thả đó, còn chưa đợi anh kịp cảm nhận nhiều hơn thì đột nhiên bả vai nặng nề, nghiêng đầu nhìn qua mới biết hóa ra A Tinh buồn ngủ quá nên ngủ gật rồi, đầu gục xuống cánh tay anh.
Giám sát Lương: "2"...
Ngày hôm sau, một nhóm người Tô Niệm Tinh đến nội địa.
Đại Đao không hiểu tại sao hôm nay bà chủ lại tạm thời quyết định đến Thâm Quyến, nhưng anh ta chỉ có thể vội vàng về nhà thu dọn hành lý mà thôi.
Lúc lên tàu, Tô Niệm Tinh theo bản năng quay đầu nhìn ra đằng sau, có nhiều gương mặt xa lạ như thế khiến trong lúc nhất thời, cô không thể phân biệt được ai mới là người đang nằm vùng theo dõi mình.
Giám sát Lương ôm vai cô, thấp giọng nhắc nhở bên tai cô: "Đừng quay đầu, nếu để bọn họ phát hiện ra không đúng sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất."
Tô Niệm Tinh gật đầu, chỉ đành cố gắng giả bộ như không có chuyện gì mà bước đi.
Cũng không biết là cô có dự cảm từ trước hay là thật sự có người đang theo dõi mà cứ có một loại cảm giác như bị gai đâm vào lưng.
Cũng may mà tất cả mọi việc đều rất thuận lợi, đến nội địa rồi, bọn họ rời khỏi bến tàu và có máy dò kim loại kiểm tra.
Ba người giám sát Lương chấp nhận số phận giao nộp súng, cũng may mà vào thời buổi này vẫn chưa ban hành lệnh cấm súng, nếu như để thêm vài năm nữa thì có khả năng bọn họ sẽ phải đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra.
Họ bắt một chiếc taxi rồi đến nơi ở.
Giám sát Lương vén một góc rèm lên, căn biệt thự này là chỗ ở mà Lâm Kiến Quốc đặc biệt chọn giúp bọn họ. Gần đây chỉ có hai cửa hàng, lượng người thưa thớt, nếu thật sự xảy ra đấu súng cũng sẽ không đả thương đến người vô tội, vị trí của căn nhà cũng được chọn vô cùng khéo, thông qua rèm cửa có thể nhìn thấy tình hình bên dưới lầu.
"Thế nào rồi? Có người theo dõi không?" Tô Niệm Tinh ngồi bên mép giường, thấy anh cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bèn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận