Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1088: Bị Giam Ở Đâu

Chương 1088: Bị Giam Ở ĐâuChương 1088: Bị Giam Ở Đâu
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh vẫn còn đang nằm trong giấc mộng thì nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài, cô đi đến trước cửa sổ, lại phát hiện ra có vài cảnh sát đứng trước cửa nhà mình, Kern đang dẫn bà Martin nói chuyện với bọn họ.
Tô Niệm Tinh đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu, vừa mới đi đến cửa thì các cảnh sát đã ngồi lên xe, cả bà Martin cũng ở trong đó luôn.
Cô nhìn bà ta với vẻ nghi ngờ rồi hỏi Kern: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tối hôm qua ông Martin đã qua đời, cảnh sát qua bên này tìm hiểu tình hình và thông báo cho cô ta đi lo liệu hậu sự." Kern nở nụ cười với cô: "Cô bói toán đúng là chuẩn thật đấy, vừa rồi cảnh sát cũng nói y chang như vậy."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô còn tưởng cảnh sát coi bà Martin thành hung thủ giết người nên bắt lại chứ, hóa ra là do cô nghĩ nhiều à.
Cô quay vào nhà dùng bữa sáng.
Sau đó bắt đầu thu dọn hành lý, lúc đang định đóng gói hành lý thì Kern nhắc nhở cô là bà Martin đã trở về.
"Không phải bà ta đến đồn cảnh sát nhận thi thể hay sao? Nhanh như vậy mà đã về rồi á?" Tô Niệm Tinh kinh ngạc.
Phải biết rằng thủ tục nhận di thể ở quốc gia nào cũng rất rắc rối, phải làm giấy chứng tử còn phải đi hỏa thiêu, nhưng giờ mới có hơn một tiếng, chắc hẳn vẫn chưa làm xong mới phải?
Cô đi xuống dưới tầng thì bà Martin đi lên đón, sau đó đưa một hộp quà cho cô: "Chồng tôi vừa mới qua đời nên tạm thời tôi vẫn chưa thể rút được tiền. Đây là bảo vật quý giá trước đây của chồng tôi, cũng chính là bảo bối của Trung Quốc các cô, giờ tặng nó cho cô làm quà, cảm ơn cô đã bói cho tôi ngày hôm qua.
Tôi vốn còn tưởng cuộc đời mình không còn hy vọng gì rồi nữa chứ, nhưng không ngờ vẫn còn một ngày xoay chuyển như vậy."
Hôm qua bà ta vì mặt mũi nên không nói là mình muốn tự sát nhưng chỉ có bản thân bà ta mới biết tối hôm qua bà ta muốn thiêu chết mình hàng trăm lân. Nhưng vận may của bà ta rất tốt, xe cứu hỏa đã kịp tới cứu bà ta.
Tô Niệm Tinh nhận lấy cái hộp rồi liếc mắt nhìn qua, đó là một cái bát từ thời Tống, vừa nhìn đã biết là hàng xuất từ lò nung của triều đình rồi, có lẽ nó không đáng tiền bằng sứ Thanh Hoa nhưng cũng được tính là một vật sưu tâm quý giá.
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn về phía Kern, dù sao thì tối hôm qua cũng chính ông ta nói sẽ trả tiền xem quẻ, cho nên cái bát này hẳn nên thuộc về ông ta.
Kern thì lại nói: 'Nếu đã là tặng cho cô thì cô cứ nhận đi."
Hôm qua ông ta cho rằng bà ta và chồng ly hôn xong sẽ không được chia bao nhiêu tiền nên mới trả tiền xem quẻ giúp bà ta, nhưng nếu bà ta đã sắp trở thành phú bà rồi vậy hiển nhiên sẽ do bà ta tự trả tiền xem quẻ cho mình rồi.
Tô Niệm Tinh cảm ơn ông ta, bà Martin còn phải về nhà làm thủ tục nhận di thể của chồng nữa, cho nên sau khi tặng quà xong, bà ta vội vàng rời đi trước.
Trước khi rời đi, Kern tiễn bà ta ra ngoài.
Đượi khi ông ta vòng về lại đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Tô Niệm Tỉnh: "Có phải ông thích bà ta không đó?"
Vừa rồi cô cũng đã phát hiện ra trong ánh mắt của ông ta có thứ cảm xúc khác lạ.
Kern cũng không phủ nhân: "Tôi đã quen biết cô ta được vài năm rồi, cô ta là một người phụ nữ tốt, chỉ tiếc là có hơi ngốc, tôi thích cô ta nhưng tôi cũng không biết suy nghĩ của cô ta thế nào, cho nên..."
Ông ta nhún vai, khỏi cần nói cũng biết ý tứ là gì.
Tô Niệm Tinh cũng không lấn cấn ở chủ đề này nữa, đúng lúc này, điện thoại vang lên, Kern đi qua nhận máy sau đó sắc mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Không đợi Tô Niệm Tinh hỏi thì ông ta đã che ống nghe lại rồi bảo cô: "Pasco đã tìm được em trai rồi."
Mấy hôm nay đều xem bói cho người ngoại quốc, tên tiếng Anh có cả đống nên cô hoàn toàn không nhớ ra được là ai, vẫn là giám sát Lương nhắc nhở cô thì cô mới nhớ ra Pasco chính là người dẫn chương trình kia, một chàng trai người da đen đáng thương có đứa em trai bị bắt cóc tới cánh đồng hoa hướng dương làm việc.
"Em trai của anh ta thế nào rồi? Bị giam ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận