Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 137: Kết Cục Của Tên Cặn Bã

Chương 137: Kết Cục Của Tên Cặn BãChương 137: Kết Cục Của Tên Cặn Bã
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Cháu đã gọi điện báo cảnh sát rồi, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ ầm ï lắm cho mà xem."
Nếu như phụ huynh biết được chuyện này chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng đâu, đặc biệt là cô Tiểu Nhân kia vừa nhìn đã biết yêu đến ngu người rồi.
Một cô gái như vậy một khi phát hiện ra ái tình tươi đẹp chỉ là giả tạo vậy màn trả thù của cô ta sẽ vô cùng ác liệt và nhanh chóng.
Về phần truyên thông có đăng tin về vụ này không còn phải xem phụ huynh tự mình quyết định, cô cũng không tiện vượt quá chức phận.
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh đi làm lại phát hiện ra chị Trân không có ở đó, quầy tiếp tân do nhân viên tiêu thụ thay ca, hỏi đối phương mới biết hôm nay chị Trần xin nghỉ.
Thẳng cho đến ngày thứ ba chị Trần mới quay về làm lại, trông thấy Tô Niệm Tinh là vội vàng ôm chặt lấy cô trước.
Tô Niệm Tinh bị cô ta ôm chặt như vậy khiến cổ có hơi đau, ho một lúc rất lâu, lúc này chị Trân mới buông người ra với vẻ luyến tiếc, đổi thành vỗ vào vai cô: "Hay lắm, cô quả nhiên có bản lĩnh thật, vậy mà lại bói chuẩn đến như thế khiến tôi được mở mang tâm mắt quá."
Tô Niệm Tinh cũng không nghe mấy lời đường mật này mà đưa hóa đơn đã cất ba hôm cho cô ta: "Ba người các chị đều chạy hết hại một mình tôi phải thanh toán, chị có biết bữa cơm đó bao nhiêu tiên không? Năm trăm lận đó!"
Cô xòe bàn tay ra vung trước mặt: "Hôm đó tôi chỉ mang có đúng một trăm đồng, vất vả lắm mới thoát thân được, mau thanh toán tiền cho tôi ngay đi"
Chị Trân vỗ đầu một cái, lập tức móc tiền ra trả cho cô: "Cô coi đầu óc của tôi này, hôm ấy chỉ mải giúp em họ tôi trừng trị Trương Hồng Thắng mà quên thanh toán."
Tô Niệm Tinh nhận lấy tiền rồi, lúc này mới hỏi chị ta sự việc thế nào?
Chị Trân nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó mà hả hê: "Ba người chúng tôi cùng leo lên xe, anh ta còn muốn cản chúng tôi không cho lên nữa cơ, nhưng tôi là ai chứ, tôi ở trong xe la lên anh ta quấy rối, những hành khách khác đều lên tiếng giúp tôi.
Sau đó chúng tôi cùng nhau tới đồn cảnh sát làm ghi chép, tôi báo cảnh sát, nói anh ta quấy rối tình dục bé gái, khi ấy a sir đã đi cùng chúng tôi.
Không ngờ lúc ba người chúng tôi đi thì có viên cảnh sát mặc quân trang lại đi cùng Tiểu Nhân điều tra bằng chứng phạm tội của anh ta. Tiểu Nhân nói không phải cảnh sát mà con bé gọi đến.
Lúc con bé đến thì cảnh sát mặc quân trang đã tới đây rồi, có phải là cô báo cảnh sát không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, đó là trường học, tôi sợ lãnh đạo trường học không bảo vệ công lý, Tiểu Nhân lại bị mấy lời đường mật của anh ta làm cho mụ mị cho nên báo cảnh sát chính là cách ổn thỏa nhất và nhanh nhất."
Trước đó cô đã từng thấy sự việc tương tự phát sinh tại trường học nội địa rồi, trường học sẽ nghĩ biện pháp bịt chặt miệng người trong cuộc, thậm chí học sinh còn treo cổ tự sát rồi tập thể các bạn cùng phòng ký túc xá phải giữ bí mật loại chuyện hoang đường này đã từng xảy ra.
Nếu lãnh đạo trường học không chỉ không bảo vệ công lý, ngược lại còn cướp mất cái máy tính đi, vậy không phải Tiểu Nhân tương đương với chui vào miệng cọp hay sao?
Cô ta tìm phụ huynh học sinh còn đáng tin hơn là tìm lãnh đạo trường học, cho nên sau khi Tiểu Nhân và chị Trần rời đi, Tô Niệm Tinh trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Chị Trân dựng ngón cái lên với cô: "Cô làm đúng lắm, trước đó tôi chỉ mải lo nghĩ muốn vạch trần anh ta, sau đó mới đi tìm lãnh đạo trường học xử lý sau, nếu không phải vào đồn cảnh sát thì tôi cũng không nghĩ đến việc phải báo cảnh sát."
Cách xử lý liên quan đến hành vi quấy rối tình dục ở Hương Giang có hơi khác biệt.
Rất nhiều chuyện ở Hương Giang đều chú trọng vào công khai hóa, ví dụ như một vụ án được điều tra phá án xong phải mở họp báo gọi phóng viên.
Ví dụ như trường học nhận được quyên góp phải công khai.
Đối diện với trường hợp quấy rối tình dục, rất ít (không tuyệt đối) trường học ở Hương Giang sẽ vì danh tiếng và thể diện mà chuyện to hóa nhỏ, thậm chí, nếu có vài trường học vì phủi sạch quan hệ mà trong lúc nhất thời sẽ đăng báo, nói rõ chuyện này là hành vi cá nhân của một giáo viên nào đó, không liên quan đến trường học và đã đuổi việc người đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận