Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 534: Cơ Mà Lúc Nãy Trông Cô Ta Có Vẻ Khang Khác Thì Phải

Chương 534: Cơ Mà Lúc Nãy Trông Cô Ta Có Vẻ Khang Khác Thì PhảiChương 534: Cơ Mà Lúc Nãy Trông Cô Ta Có Vẻ Khang Khác Thì Phải
Thấy cô ta muốn trốn, Tô Niệm Tinh cho cô ta một lời khuyên: "Cô và cha cô đã có tình cảm với nhau hơn hai mươi năm, sâu đậm hơn hai đứa trẻ kia rất nhiều. Chỉ cân cô thật lòng nhận lỗi thì ông ấy vẫn sẽ tha thứ cho cô."
Thiên Thiên quay sang nhìn cô, vẻ ngượng ngùng lúc nãy đều biến thành cảm kích: "Cảm ơn cô, tôi biết mình nên làm thế nào."
Tô Niệm Tinh nhìn cô ta rời đi, A Trân cười nói: "Không ngờ cô ta còn biết ngượng ngùng cơ đấy, lúc nấy mặt thoáng chốc đỏ bừng."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Sĩ diện ấy mà. Lúc trước tôi châm biếm cô ta một trận, bây giờ say rượu lại bị tôi bắt gặp, cô ta mất mặt không để đâu cho hết."
A Trân gật đầu: "Cơ mà lúc nãy trông cô ta có vẻ khang khác thì phải?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Trải qua biến cố sẽ khôn hơn một chút. Không ai có thể vĩnh viễn làm một tiểu công chúa vô ưu vô tư lự, ít nhất cha cô ta vẫn quan tâm tới cô ta."
Như cô kiếp trước xuất thân giàu sang, thằng em họ duy nhất có quan hệ cạnh tranh với cô là một con gà mờ. Các anh chị em nhà khác tranh đấu với nhau giương thương múa kiếm, đao quang kiếm ảnh, còn cô với em họ là hai con gà mờ mổ nhau. Dù vậy, cô vẫn học được cách nhìn nhận rõ hiện thực, trên đời này vẫn có rất ít cha mẹ toàn tâm toàn ý suy xét cho con gái. Trước khi làm cha mẹ, họ phải là con người trước đã, có sở thích của chính mình, có công việc của chính mình. Nuôi lớn con cái, bảo đảm con cái không lệch lạc đã là một cặp cha mẹ đủ tư cách, đừng hy vọng xa vời quá nhiều.
A Trân hâm mộ vô cùng: "Tính cách ngây thơ chưa bao giờ trải sự đời kiểu này thật sự rất hiếm gặp. Chắc chắn cha cô ta thương cô ta nhiều lắm."
"Bây giờ ông ấy mới nhận ra con gái của mình thậm chí không có đủ năng lực để phân biệt người tốt kẻ xấu, cho nên cách giáo dục của ông ấy có vấn đề rất lớn." Tô Niệm Tinh thở dài thật sâu: "May mà lúc này vẫn chưa muộn, chẳng qua hơi gấp gáp một chút."
A Trân thắc mắc: "Có gấp gáp đâu? Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn kịp mà."
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nghĩ rằng: cô ta vẫn còn kịp, nhưng cha cô ta thì không kịp.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì điện thoại reo lên. Tô Niệm Tinh nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nam xa lạ: "Tôi tìm Tô Niệm Tinh."
"Cảm ơn cô, đại sư." Giọng Mạc Mạc tràn ngập cảm kích: "Đêm qua thật sự có một người ẩn nấp trong nhà của tôi, may mà cô nhắc tôi trước nên tôi kêu trợ lý kiểm tra trước tiên, không thì..."
Cậu ta ngủ nông, lỡ như nửa đêm phát hiện có người lạ xuất hiện trong nhà thì cho dù chỉ bị hoảng sợ cũng có khả năng sợ hãi mà chết.
Tô Niệm Tinh mỉm cười: "Không cần cảm ơn, chẳng qua vừa lúc tôi có thể giúp một tay mà thôi."
Trong khung cảnh lúc trước, Mạc Mạc thực sự bị hoảng sợ đến mức xảy ra vấn đề, mắc phải hội chứng rối loạn lo âu khi ngủ, chữa trị hơn một năm mới chuyển biến tốt.
Có lẽ Mạc Mạc cảm thấy ngượng ngùng nên muốn mời cô tham gia vào một chương trình: "Game show Huyền học của Loan Loan. Nếu cô tham gia thì chắc chắn ratings sẽ rất cao, tôi đã đề cử cô với phó đạo diễn."
Tô Niệm Tinh không ngờ tiết mục ở Loan Loan của mình còn chưa chiếu thì đã nhận được tiết mục mới, không khỏi thụ sủng nhược kinh. Chẳng qua game show này vừa lúc phù hợp với nghề nghiệp của cô nên cô cũng không từ chối: "Vâng. Cảm ơn anh."
Tiếng cười truyên ra từ đầu dây bên kia điện thoại: "Chờ cô ghi hình cho chương trình xong, tôi mời cô ăn cơm, xem như tiệc đáp tạ.'
“Anh khách sáo quá.' Tô Niệm Tinh không ngờ Mạc Mạc có ngoại hình kiêu căng phóng khoáng mà tính cách lại lễ phép như thế. Cô nói lời cảm ơn đối phương rồi cúp máy.
Ngay lúc Tô Niệm Tinh nghe điện thoại, A Trân đã sáp lại gần, nghe thấy giọng Mạc Mạc, đôi mắt cô ta lập tức tỏa sáng, chờ Tô Niệm Tinh kết thúc cuộc gọi, cô ta vội hỏi: "Tiệc đáp tạ gì vậy? Là Mạc Mạc hả?”
"Ừ” Thấy cô ta lại muốn nổi điên, Tô Niệm Tinh vội vàng dội một chậu nước lạnh lên đầu cô ta: "Mạc Mạc chỉ đề cử, phó đạo diễn còn chưa tìm tôi đâu, chuyện này chưa chắc đã thành công."
Lời nói của cô vẫn còn văng vẳng bên tai, hôm sau cô đã gặp được phó đạo diễn mời cô tham gia chương trình của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận