Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 428: Cô Ta Chỉ Là Một Tên Thây Bói Rởm

Chương 428: Cô Ta Chỉ Là Một Tên Thây Bói RởmChương 428: Cô Ta Chỉ Là Một Tên Thây Bói Rởm
Ngô Tích Hào nhìn về phía Tô Niệm Tinh rồi lại nhìn cô gái trẻ: "Em còn không nhìn ra được hay sao? Cô ta chỉ là một tên thây bói rởm!"
Tô Niệm Tinh đúng lúc chen lời vào: "Này cô gái, đợi sau khi cô đẻ đứa con ra rồi thì sẽ biết tôi bói có chuẩn hay không, nếu như không chuẩn thì chúng tôi sẽ hoàn lại tiền y nguyên cho cô, quán của tôi mở ngay ở đây, trong khoảng thời gian ngắn cũng không chạy đi đâu được!"
Trong lúc nhất thời, cô gái trẻ không biết nên tin ai bây giờ, cuối cùng, Ngô Tích Hào và cô ta lần lượt rời khỏi quán ăn.
Giám sát Lương kịp thời đi theo.
Đợi sau khi anh đi rồi, các hàng xóm láng giềng lập tức vây quanh Tô Niệm Tinh: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Có phải cô gái trẻ kia không thể gả được vào nhà hào môn không?”
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Rõ ràng rồi còn gì."
Các hàng xóm hỏi liên tục: "Tại sao chứ? Con đã sinh cả rồi mà còn không lấy cô ta vê nhà, thế này cũng quá thiếu đạo đức!"
Tô Niệm Tinh bật cười: 'Không phải bọn họ không muốn lấy mà là cô gái trẻ không chịu gả cơ."
Các hàng xóm chẳng hiểu gì cả, tại sao lại không chịu gả chứ?
Vừa rồi không phải cô ta muốn gả lắm hay sao?
Có một hàng xóm rất lanh trí nhanh chóng đoán ra được lý: "Tôi biết rồi, chắc chắn là gia đình của phú nhị đại kia phá sản nên cô ta không muốn gả nữa." Thập niên chín mươi là thời đại mà sản nghiệp Hương Giang có sự dịch chuyển mãnh liệt nhất, có rất nhiều phú hào vì quyết sách sai lầm mà lần lượt phá sản.
Tô Niệm Tinh nhún vai, bộ dáng thâm sâu khó lường.
Một tiếng sau, giám sát Lương đi theo dõi hai người kia đã trở về: "Tôi đã nhớ địa chỉ và biển số xe của bọn họ rồi, cũng đã kêu Đại Lâm canh chừng ở bên dưới tòa nhà. Trương Chính Bác đã tìm nhân viên quản lý của tòa nhà để điều thông tin về đối phương, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được chưa?”
Tô Niệm Tinh thấy các hàng xóm tò mò nhìn về phía bên này, chỉ sợ một giây sau sẽ sấn sổ tới đây hóng hớt nên đành dẫn anh vào trong ngõ nhỏ bên cạnh để nói chuyện: "Bắt đầu từ hôm nay, anh phải phái người canh chừng bọn họ suốt hai mươi tư tiếng."
Giám sát Lương nghe ra được ý ngầm trong lời nói của cô: "Bọn họ bị tình nghi phạm tội?"
Anh làm cảnh sát đã nhiều năm như vậy rồi vẫn có khả năng nhìn người. Tuy rằng cô gái trẻ mặc toàn quần áo xa xỉ nhưng trang sức toàn là giả hết, gia cảnh chỉ có thể tính là bình thường.
Còn chàng trai trẻ kia đeo đồng hồ nổi tiếng, lái chiếc xe sang, vừa nhìn đã biết là của cải sung túc, người như vậy phạm tội nhất định sẽ có trợ thủ, sau khi xong việc thường sẽ xóa sạch dấu vết, rất khó mà kết tội được bọn họ.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy ngoài đầu ngõ có hàng xóm thò đầu vào đây nhìn bèn vẫy tay với giám sát Lương.
Giám sát Lương hơi cúi người, làm ra tư thế nghiêng tai lắng nghe, sau đó một hơi thở nóng rực vờn qua vành tai anh, tự dưng lại cảm thấy hơi ngứa, anh bấu vào lòng bàn tay mình một cái để xốc lại tinh thần, ghi nhớ lời cô nói.
Sau khi nghe xong, con ngươi của anh chấn động, nắm tay siết lại vang răng rắc, cơ bắp cả người đều căng chặt cả lên: "Thật sao?”
Nếu thật sự giống như lời cô nói vậy đây chính là một vụ trọng án rồi còn gì.
Chỉ sợ một trăm viên cảnh sát cũng không đủ, anh phải xin sir Trân điều thêm một vài nhân thủ nữa. Nhân thủ của tổ trọng án không đủ thì điều thêm đội Phi Hổ tới.
Anh hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn nóng nảy trong lồng ngực, giọng điệu cũng trở nên vừa nặng nề vừa nghiêm túc: "Cô yên tâm! Tôi nhất định sẽ một lưới tóm hết tất cả bọn họ."
Nghĩ đến cô đã nhiều lần dặn dò, anh mới đảm bảo với cô: "Tuyệt đối sẽ không khai cô ra, cô cứ việc yên tâm."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi đứng ở cửa quán nhìn theo bóng anh rời đi.
Các hàng xóm thấy dáng vẻ lưu luyến không rời này của cô mới sáp lại gần bên cạnh với vẻ mặt hóng hớt: "Có phải hai người các cô đang hẹn hò không?”
Tô Niệm Tinh bật cười: "Không phải! Tôi chỉ nhờ anh ấy giúp một việc mà thôi.'
"Việc gì thế?" Các hàng xóm tò mò hỏi.
Hiển nhiên Tô Niệm Tinh không có khả năng nói cho bọn họ biết rồi, trong lúc vô tình lại nhìn thấy chú An đang rất ủ rũ và chán chường.
Cô lập tức chào hỏi ông ta: "Chú An, đã tìm được cháu trai chú chưa?" Chú An vừa mới trở về, sau khi tăng tin tìm người xong, điện thoại của gia đình ông ta đã sắp bị gọi cháy máy luôn rồi, vô số thị dân cung cấp manh mối cho ông ta nhưng đợi sau khi ông ta tìm tới đó thì bóng dáng của cháu trai đã hoàn toàn biến mất dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận