Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 300: Người Này Vẫn Chưa Trả Tiền Thì Phải?

Chương 300: Người Này Vẫn Chưa Trả Tiền Thì Phải?Chương 300: Người Này Vẫn Chưa Trả Tiền Thì Phải?
Cô gái trẻ buồn râu một lúc rồi đột nhiên cảm thấy không đúng: "Tiền mà mẹ tôi kiếm được vẫn luôn gửi tiết kiệm mà, sao bà ấy lại trộm tiên của tôi chứ?"
"Bà ấy đã tiêu hết khoản tiết kiệm rồi cho nên mới..." Tô Niệm Tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh khác: "Bây giờ mẹ cô đang cầm tiền đi mua thuốc, lúc này cô bắt xe đi qua đó có lẽ vẫn còn kịp ngăn cản đấy."
Cô gái trẻ hoảng hốt trong lòng, cũng không màng hỏi chỉ tiết nữa: "Bà ấy đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đi tìm bà ấy ngay."
Tô Niệm Tinh nhanh chóng báo ra địa chỉ: "Ở Dưỡng Sinh Đường Nguyên Trăn Đường thuộc đường Áp Liêu, cửa tiệm đó có gia thế nên cô tạm thời không chọc vào được đâu, đừng nghĩ đến chuyện đòi lại được khoản nợ ngày trước về, cứ cản mẹ cô lại là được."
Cô gái trẻ ghi nhớ địa chỉ, cào mái tóc vài cái rôi nhanh chóng rời khỏi cửa tiệm.
Đợi cô ta đi xa rồi, Tô Niệm Tinh mới chợt phản ứng lại, người này vẫn chưa trả tiền thì phải?
Sau khi cô chạy theo ra ngoài mới phát hiện ra người đã sớm không còn thấy bóng dáng đâu.
Ngay lúc Tô Niệm Tinh còn tưởng rằng tiền xem bói lần này đã đi tong luôn rồi thì sau giờ cơm trưa, cô gái trẻ lại dẫn mẹ mình quay về quán.
Bà cụ trông giống một đứa trẻ làm sai chuyện, lẽo đếo đi theo sau con gái.
Vừa rồi cô gái trẻ suýt chút nữa thì nổi cáu ngay giữa đường, lúc này vẻ mặt của cô ta u ám không nói nên lời. Sau khi trả tiền xem bói cho Tô Niệm Tỉnh xong, cô ta ôm cái bụng đã sắp đói đến cồn cào ruột gan, kêu Tô Niệm Tinh mang hai phần cơm nhanh nhất lên, ngay cả bữa sáng còn chưa được ăn nên bây giờ cô ta đã đói sắp chết rồi.
Tô Niệm Tinh kêu đầu bếp lý làm hai phần cơm rang cho cô ta lại phối hợp với một bát canh cải thảo và hai phần rau trộn, chỉ năm phút là có thể bưng lên.
Cô gái trẻ ăn đến say sưa, còn người mẹ thì lại thi thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn con gái, vẻ mặt đáng thương ấy khiến người rất không biết phải làm Sao.
Các thực khách không biết rõ chân tướng thấy vậy mới chủ động khuyên cô gái trẻ nghĩ thoáng một chút: "Suy cho cùng thì bà ấy vẫn là mẹ của cô, làm sao cô có thể đối xử với bà ấy như vậy được chứ? Cô cũng bất hiếu quá rồi đấy nhé."
Các thực khách biết rõ nội tình lại ra hiệu cho đối phương đừng có xen vào chuyện của người khác: "Mẹ cô ấy trộm của cô ấy mười vạn đồng để đi mua thực phẩm chức năng, còn tiêu hết sạch luôn cả tiền tiết kiệm của mình, nếu là bà, bà có thể nói chuyện với bà ta một cách bình tĩnh ôn hòa được không?”
Thực khách kia chợt hiểu ra, thay thế bản thân bọn họ vào đó, thái độ chắc chắn sẽ không dịu dàng hơn cô gái trẻ này, thế rồi ánh mắt nhìn về phía bà cụ đã mang theo vài phần soi xét.
Áp lực của người Hương Giang lớn cỡ nào, gánh nặng trên vai người trẻ tuổi lại càng lớn hơn, một khoản tiền tiết kiệm nhiều như thế đã tiêu hết sạch cả rồi, đổi lại là trẻ con thì đã sớm bị đánh cho một trận nát đít, nhưng đối với mẹ của mình có thể đánh được sao? Rõ ràng là không thể.
Bà cụ cúi gục đầu ra sức xin lỗi con gái: "Là mẹ không tốt, mẹ nên nói cho con từ sớm mới phải nhưng công việc của con bận rộn quá, mẹ tưởng đó là thuốc, uống vào rồi có thể khỏe lại nhưng ai ngờ lại chữa không khỏi."
Sau khi cô gái trẻ đã ăn cơm no mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ mình, thấy bà ta vẫn chưa ăn xong mới giục bà ta mau ăn: "Nếu chân đã không tốt vậy mẹ đừng ra ngoài đi làm nữa.
Bà cụ vừa nghe đã lập tức sốt ruột: "Thế sao mà được? Con còn phải mua nhà rồi đón Tráng Tráng qua ở nữa mà."
Cô gái trẻ vuốt mặt: "Không mua được căn lớn thì con mua căn nhỏ, mẹ cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, thế là coi như đã giúp con rồi."
Bà cụ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ăn cơm xong, cô gái trẻ thanh toán rồi dẫn mẹ mình rời khỏi quán.
Cảnh tượng như vậy cũng đang diễn ra ở khắp các nơi tại Hương Giang. Cô gái trẻ không có một môi trường tốt đẹp, lúc ly hôn, tòa án cũng sẽ không phán cho cô ta quyền nuôi con cho nên cô ta mới liều mạng kiếm tiên muốn mua nhà, mẹ của cô ta cũng muốn giúp, nhưng bất đắc dĩ càng giúp lại càng bận.
Tô Niệm Tinh thu hồi ánh mắt, lại có một vị khách khác muốn xem bói.
Vị khách này là một người phụ nữ, vẻ mặt tiều tụy và hốc hác không nói nên lời, trạng thái này trông có hơi giống với cô gái trẻ vừa rồi kia, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận