Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1149: Chúng Ta Đi Ký Hợp Đồng

Chương 1149: Chúng Ta Đi Ký Hợp ĐồngChương 1149: Chúng Ta Đi Ký Hợp Đồng
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh gật đầu.
Giám sát Lương có hơi không muốn cho lắm bởi vì những căn nhà ngày trước của anh đều do đích thân anh đi giám sát, thật sự rất vất vả. Ở Hương Giang đã đủ vất vả rồi vậy ở thủ đô trời nam đất bắc, anh lại càng không có cách nào giám sát được hơn.
Anh thở dài: "Em tự quyết đi."
Tô Niệm Tinh nghe thấy giọng điệu của anh hình như không được bằng lòng cho lắm nhưng cô cũng không nói gì cả mà chỉ kêu chủ hàng lấy giấy tờ nhà đất ra: "Đi! Chúng ta đi ký hợp đồng!"
Mọi người: "2"
Thế là bàn xong rồi sao? Không cần cân nhắc thêm sao?”
Tô Niệm Tinh phất tay: "Tôi không còn đến mấy ngày ở thủ đô nữa, không cần thiết phải nghĩ nhiều."
Chủ hàng sững sờ một lúc rất lâu rồi cuối cùng mới phản ứng lại được.
Anh ta đã có đơn rồi sao?
Oa, một trăm năm mươi vạn, dựa theo tiên hoa hồng 1% vậy cũng là một vạn ba rồi.
Anh ta phát tài rồi, chỉ cân một đơn đã phát tài.
Chủ hàng lâng lâng đi theo phía sau bọn họ lên một chiếc taxi. Chủ nhà cũng mang giấy tờ nhà đất đi theo đằng sau.
Đến cục quản lý nhà và thị trường bất động sản, hai bên nhanh chóng làm thủ tục sang tay rồi lại đến ngân hàng, cô chuyển tiền trong tài khoản sang tài khoản của đối phương.
Giao dịch thành công viên mãn.
Trương An Khang thấy cô hành động dứt khoát và nhanh nhẹn như thế bèn liếc mắt ra hiệu với các cấp dưới. Đây chính là một lần mua bán nhà nhanh nhất mà họ từng thấy.
Lúc đi xem căn nhà thứ hai, Tô Niệm Tinh vẫn sảng khoái chốt đơn.
Sau khi làm xong giấy tờ nhà đất, cô lại dặn dò chủ hàng làm thêm một chuyện: "Ngày mai anh lại hỏi giúp tôi vê tứ hợp viện ở gần đây nhé, xem còn có gia đình nào muốn bán nữa không? Nếu có được thông tin thì đến khách sạn tìm tôi, tôi thấy ưng vẫn sẽ còn mua tiếp."
Hai mắt chủ hàng tỏa sáng như sao, trong vòng một ngày anh ta đã kiếm được tiền hoa hồng tận hai vạn ba, phải biết rằng bây giờ tiền lương của công nhân bình thường mới có hai đến ba trăm thôi.
Anh ta sung sướng đến phát điên lên mất, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Được, tôi nhất định sẽ hỏi giúp cô."...
Trên đường trở về, Trương An Khang không nhịn được mà truy hỏi: "Cô không định đầu tư vào công xưởng nữa sao?”
"Có khả năng đấy, tôi phát hiện ra mua nhà xưởng cũ còn lâu mới bớt việc bằng trực tiếp mua luôn mảnh đất rồi xây dựng xưởng." Tô Niệm Tinh thở dài: "Hơn nữa, môi trường kinh doanh ở thủ đô cũng không thích hợp cho người từ bên ngoài tới đầu tư, còn lâu mới mở cửa và bạo dạn bằng các thành phố duyên hải."
Câu nói này khiến Trương An Khang không có cách nào phản bác lại, trên thực tế cũng đúng như những gì cô nói đấy. Ông ta có hơi quẫn bách nhưng lại không biết phải làm thế nào. Cuối cùng, ông ta chỉ đành cười bảo: "Nhưng Bắc Kinh cũng có ưu thế, tiềm năng tương lai lớn mà."
Trở về khách sạn, một nhóm người Trương An Khang quay về trước, Tô Niệm Tinh vừa mới về khách sạn đã nghe thấy đứa bé giữa cửa nói có người tới tìm cô, vừa ngẩng đầu qua nhìn mới biết, hóa ra là sở trưởng.
Sở trưởng đi qua đó: "Chúng tôi đã bắt được tên tội phạm đó rồi, tôi muốn đích thân tới mời cô ăn bữa cơm để cảm ơn."
Tô Niệm Tinh cũng muốn hỏi chỉ tiết nên sảng khoái đồng ý: "Được chứ, đi đâu đây?"
Sở trưởng cười đáp: "Tôi biết một quán ăn có phòng riêng, trước đây chủ quán là đầu bếp cung đình nên hương vị cũng không tồi, cách chỗ này không xa đâu.
"Được, vậy mời đi trước dẫn đường." Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời.
Trước đây cô rất muốn ăn món ăn do đầu bếp cung đình nấu nhưng bởi vì gần đây bận quá nên không có thời gian đi tìm, bây giờ có người bản địa dẫn đường vậy đúng là còn chuyện gì tốt hơn.
Một nhóm người nhanh chóng tới quán ăn đó, vị trí khá là hẻo lánh, bây giờ đang là giờ cơm nhưng lại không có đến mấy vị khách, xem chừng rượu ngon cũng sợ ngõ sâu rồi.
Sở trưởng giải thích với họ: "Chủ của quán này nghèo lắm, không thuê được mặt bằng cho nên mới phải mở quán ăn ở chỗ này, bình thường đều là mấy vị khách cũ như chúng tôi giới thiệu mối làm ăn cho."
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Không sao, chỉ cân cơm nước ngon là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận