Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 264: Con Gái Của Bà Ta Phải Làm Sao Đây Hả?

Chương 264: Con Gái Của Bà Ta Phải Làm Sao Đây Hả?Chương 264: Con Gái Của Bà Ta Phải Làm Sao Đây Hả?
Buổi tối, bà ta lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, mà con gái thì lại ngủ rất ngon khiến bà ta tức đến ngứa cả răng, rất muốn gọi con gái dậy đánh cho một trận, nhưng lại sợ làm phiền đến hàng xóm láng giềng, sau đó lại cãi nhau tiếp cho nên chỉ đành nhịn lại.
Sáng hôm sau, bà ta trưng ra bản mặt rất thối, nhưng cứ cố tình Dung Dung lại không hề phát hiện ra lỗi sai của mình mà vẫn ăn bữa sáng của bà ta, uống cháo của bà ta.
Ngay lúc bà ta đã nghẹn một bụng tức rồi thì cảnh sát tìm tới cửa, nói bà ta bị nghi ngờ mưu sát cấp trên Thang Gia Hoa vào tối qua.
Trời đất chứng giám, bà ta với Thang Gia Hoa quả thật có từng xảy ra mâu thuẫn, người này ỷ vào thân phận lãnh đạo mà công khai cướp thành tích của bà ta, hại tháng nào bà ta cũng chỉ có thể nhận tiền lương cơ bản, còn bị lãnh đạo lớn phê bình. Bà ta có cãi nhau với ông ta một trận nhưng cũng không đến mức phải giết ông ta chứ?
Sau khi bà ta giết ông ta rồi, con gái của bà ta phải làm sao đây hả?
Mẹ của Dung Dung càng nghĩ càng thấy tức, kiên trì nói mình không giết người.
Dung Dung lại trông rất bình tĩnh, hỏi thời gian tử vong của nạn nhân.
Nếu như đối phương có thể lấy ra được bằng chứng ngoại phạm thì cũng có lợi cho việc điều tra phá án của bọn họ, cho nên cảnh sát lập tức đáp: "Từ một giờ sáng đến ba giờ sáng."
Mẹ Dung Dung lập tức đáp: "Tôi có bằng chứng ngoại phạm, tối hôm qua tôi vẫn luôn ở nhà, nhưng đến nửa đêm, con gái tôi phát điên chạy sang nhà hàng xóm gõ cửa, tôi qua đó ngăn cản rồi cãi nhau với nhà cô ta một trận, không tin thì cậu đi hỏi hàng xóm của tôi đi."
A sir thông qua việc hỏi hàng xóm đã xác nhận bằng chứng ngoại phạm của mẹ Dung Dung, thành công rửa sạch oan uổng.
Đợi sau khi a sir đi rồi, lúc này, Dung Dung mới nói cho mẹ mình biết hôm qua đại sư đã bói ra được bà ta có họa ngồi tù.
Mẹ Dung Dung bèn dẫn con gái qua đây cảm ơn Tô Niệm Tỉnh.
Tô Niệm Tinh đỡ bà ta dậy: "Tôi chỉ vừa vặn nhân lúc con gái bà tới đây xem bói mà thôi, nói ra thì cũng là nhờ vận may của bà đủ tốt."
Mẹ Dung Dung xoa đầu con gái: "Lần này quả thật cũng may mà nhờ có Dung Dung."
Bà ta không nhịn được mà tò mò hỏi: "Nếu tôi đã không phải là hung thủ vậy cấp trên của tôi bị ai giết? Đối phương có thể lấy được tóc và dấu vân tay của tôi vậy chắc hẳn là có quen biết tôi rồi, liệu có phải là đồng nghiệp của tôi không?”
Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng tò mò của bà ta chợt thấy hơi buồn cười: "Bà muốn tôi xem một quẻ giúp bà không?"
Mẹ Dung Dung không nỡ bỏ ra một nghìn đô la Hồng Kông, quá đắt, bà ta còn phải gom tiền cho con mình lên đại học nữa, không có khả năng vì thỏa mãn lòng tò mò của mình mà tốn nhiều tiên như vậy, cho nên bà ta lắc đầu: "Vẫn nên bỏ đi."
Những người khác nghe chuyện chỉ nghe được có một người cũng gấp đến vò đầu bứt tai, bọn họ thật sự rất muốn biết hung thủ là ai, nhưng cứ cố tình mẹ Dung Dung lại không chịu xem bói.
Những người khác bàn bạc với nhau dự định gom một phần: "Một nghìn đô la Hồng Kông, chúng tôi mỗi người bỏ ba mươi đồng, ba mươi, bốn mươi người là có thể gom đủ rồi."
Các thực khách khác nghe nói mấy người này gom ba mươi đô la Hồng Kông chỉ để hóng chuyện bèn cảm thấy không lời, người nào cũng lắc đầu, cho rằng chuyện này chắc chắn không có hy vọng đâu, có số tiền này còn không bằng ăn một bữa thịnh soạn để khao chính mình còn hơn.
Nhưng ai ngờ hàng xóm láng giềng lại đồng thanh hưởng ứng: "Được! Chúng ta gom tiền!"
Vì thế, các hàng xóm mỗi người bỏ ra ba mươi đô la Hồng Kông, những thực khách khác thấy bọn họ nhiệt tình như vậy cũng dựa theo tình hình kinh tế của mình mà bỏ ra ba đến năm đô la Hồng Kông.
Rất nhanh đã gom đủ một nghìn đô la Hồng Kông rồi.
Có thế nào Tô Niệm Tinh cũng không ngờ các hàng xóm vì hóng chuyện mà trong chớp mắt đã gom đủ tiền, trong lúc nhất thời cô có hơi ngạc nhiên.
Cô chỉ nói đùa mà thôi, vậy mà mấy hàng xóm này lại điên như vậy, không coi tiên là tiền sao?
Mẹ Dung Dung cũng bỏ ra ba mươi đô la Hồng Kông, bà ta nhìn vê phía Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong: "Vậy có bói ra được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận