Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 96: Châu Tiên Sinh

Chương 96: Châu Tiên SinhChương 96: Châu Tiên Sinh
Hà Linh Vân cũng nghĩ đến điểm này rồi, cô ta cũng không hiểu về phương diện này cho lắm vì thế bảo: "Tôi sẽ đi hỏi thăm giúp cô một chút, theo như tôi được biết thì người từ bên ngoài tới muốn xin visa lao động cần phải chứng minh được cô là nhân tài hiếm có ở Hương Giang, nhưng tôi không biết nhân sĩ huyền học liệu có thuộc vào phạm vi nhân tài hiếm có không nữa...'
Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Như vậy thật làm phiên cô quá."
Bọn họ chỉ là giao dịch đơn thuần nhưng không ngờ Hà Linh Vân còn viết bài báo tuyên truyền về cô, bây giờ lại còn chủ động giúp cô chuyện hỏi thăm công việc nữa.
Hà Linh Vân lại hảo sảng phất tay một cái: "Không phiền, lúc trước nếu không phải có cô cứu tôi thì có khả năng tôi đã chết luôn rồi. Ơn cứu mạng chính là ân tình to lớn đó."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Nhưng cô đã giúp tôi đăng báo rồi mà. Trước đây mấy ngày liên tiếp tôi đều không nhận được nổi một đơn, nhưng từ sau khi cô đăng bài ngày nào tôi cũng có thể nhận được ba đơn hết."
Quan trọng nhất là mấy vị khách này hoàn toàn không chê giá cả đắt, hơn nữa còn rất tin tưởng cô, cũng tin vào bản lĩnh của cô, đây mới là chuyện khiến cô để ý thật sự.
"Cái này có tính là gì đâu." Hà Linh Vân cười giảo hoạt: "Nếu có thể giữ cô ở lại vậy sau này cô lại giúp tôi xem thêm mấy quẻ nữa, thế là tôi cũng lãi lắm rồi, cô đừng khách sáo với tôi."
Tô Niệm Tinh bị cô ta chọc cười: "Vậy được, cảm ơn cô đã giúp, nếu không có cách nào lấy được visa lao động vậy cũng không sao."
Chuyện này chắc hẳn rất khó giải quyết, Tô Niệm Tinh không muốn cô ta vì giúp mình mà nọ người khác quá nhiều nhân tình.
Hà Linh Vân vẫn chưa lo xong chuyện công việc nên hiển nhiên cũng không tiện mạnh miệng hứa hẹn mà chỉ gật đầu đáp.
Cô ta thấy trong lúc Tô Niệm Tinh kể chuyện đã ăn hết toàn bộ phần cơm xá xíu, bèn cười hỏi: "Vị thế nào hả?"
"Ngon lắm." Tô Niệm Tinh sống ở nhà chú Phúc và thím Phúc, buổi sáng và buổi trưa là cô nấu cơm, nhưng vì chăm sóc răng miệng cho hai vợ chồng già mà cô chỉ có thể nấu mấy món ăn mềm nhão.
Vị của phần cơm xá xíu này tươi ngọt và giòn mềm, thật sự không phù hợp với khẩu vị của người phương Bắc như cô cho lắm, nhưng ai kêu cô đã rất lâu rồi chưa được ăn đồ ngon chứ.
Cô gật đầu khen: "Rất ngon."
Bà A Hương cũng khen sủi cảo của quán này ngon miệng.
Hà Linh Vân gật đầu, chia sẻ với hai người rằng chuyện làm ăn ở quán này vẫn luôn không tồi, đang nói thì cô ta liếc mắt nhìn đằng trước, chợt trông thấy một vị khách, hai mắt lập tức sáng lên, nói với hai người: "Nhìn thấy không? Châu tiên sinh cũng tới luôn kìa.'
Tô Niệm Tinh thuận theo tâm nhìn của cô ta để trông qua.
Có một người đàn ông trung niên lớn lên bình thường, cô gân như quen không đến mấy người Hương Giang, chỉ nhớ được minh tinh mà thôi.
Bà A Hương cũng quay đầu nhìn thoáng qua, lại lập tức nhận ra ngay: "Là Châu Hưng Phủ tiên sinh, ông ấy là biên tập của chuyên mục mỹ thực, bà đã từng đọc bài mà ông ta viết rồi."
Hà Linh Vân gật đầu: "Đúng rồi. Ông ấy rất nổi tiếng đó, ngay cả ông ấy còn tới tiệm cơm này ăn là đủ để thấy nhân khí của quán ăn này rất không tồi rồi.
Cô ta xấu hổ nói với hai người họ: "Ông ấy cũng đang làm việc ở [Tuần San Nhanh], nghe tổng biên nói rất có khả năng ông ta sẽ thăng chức lên làm phó tổng biên tập và trở thành cấp trên của cháu, cháu phải đi chào hỏi ông ấy một tiếng đã."
Tô Niệm Tinh và bà A Hương gật đầu, gặp phải cấp trên mà không tích cực vậy thăng chức và tăng lương sẽ không có phân của bạn.
Chút nhân tình thế thái này thì Tô Niệm Tinh vẫn hiểu được.
Chưa qua một lúc, Hà Linh Vân đã dẫn Châu Hưng Phủ qua đây ngồi ghép bàn.
Nhân khẩu ở Hương Giang tập trung, không gian của quán ăn đều rất nhỏ nên thường xuyên phải ngồi ghép bàn với nhau, Tô Niệm Tinh cũng không có ý kiến gì cả.
Hà Linh Vân giới thiệu Tô Niệm Tinh và bà A Hương với Châu Hưng Phủ rồi lại giới thiệu thân phận của Châu Hưng Phủ với hai người.
Biết được Tô Niệm Tinh xem bói rất chuẩn, Châu Hưng Phủ xưa nay yêu thích mỹ thích cũng nổi lên hứng thú: "Gần đây tôi vẫn luôn ghé thăm các tiệm ăn, ở Hương Giang này, bất cứ một quán ăn nào có thể được xưng là nổi tiếng thì tôi đều đã tới cả rồi, cô có thể chỉ hướng cho tôi được không?”
Nói xong, ông ta trực tiếp móc năm trăm đồng tiên xem bói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận