Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 336: Hàng Xóm

Chương 336: Hàng XómChương 336: Hàng Xóm
Tại sao có nhiều hàng xóm láng giêng như vậy mà Tô Niệm Tinh lại ấn tượng về bà ta sâu đậm nhất?
Bởi vì người này có một khuyết điểm chính là thích chiếm lời nhỏ, mỗi lần qua đây mua tiểu long bao, bà ta đều phải thuận tay mang đi rất nhiều dưa muối.
Dưa muối được cung cấp miễn phí trong tiệm, không cho phép mang ra ngoài nhưng lần nào bà ta cũng nhân lúc bọn họ đang bận rộn để lôi cái hộp nhỏ của mình ra, lén lút đựng một ít mang về nhà.
Tô Niệm Tinh thấy bà ta đáng thương nên lần nào cũng giả bộ như không nhìn thấy.
Hôm nay có chuyện gì thế không biết?
Các hàng xóm láng giềng kéo nhau chạy tới: 'Bà ba, bà làm sao thế?"
Bà ba ngồi quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, kể lể rằng thằng con trai bất hiếu, anh ta đã lén lút bán món đồ cũ mà bà nội của bà ta đã để lại cho bà ta, đó chính là vật kỷ niệm duy nhất của bà ta.
Con trai của bà ta - Sơn Tử suốt ngày lông ba lông bông, ham mê đánh bài, vợ anh ta không chịu được nên đã chọn ly hôn, gả cho người khác.
Các hàng xóm lập tức cùng bà ba chửi mắng Sơn Tử, nhưng không ngờ sau khi bà ba chửi xong lại cảm thấy con trai không còn bất hiếu như vậy nữa, lại quay sang bắt đầu nói tốt cho anh ta: "Chẳng qua là nó vẫn chưa trưởng thành, đợi nó trưởng thành rồi nhất định sẽ tốt lên thôi."
Các hàng xóm láng giềng đều cạn lời, đã hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa trưởng thành sao? Lễ nào đợi anh ta sáu mươi rồi mới gọi là trưởng thành?
Tô Niệm Tinh bị chọc cười, cô đi thẳng vào trong quán ăn.
Vừa vặn Hà Linh Vân cũng đang ở quán, còn dẫn cả một người bạn tới: "Đây là người bạn làm ở đài phát thanh của tôi, tên là Trương Vũ Nhân. Anh ấy muốn mời cô cùng làm chương trình huyền học, không biết cô có hứng thú không?”
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Lên tivi sao?"
Hà Linh Vân có hơi lúng túng: "Không phải tivi mà là phát thanh, chính là đài phát thanh phát sóng các bản thu âm ấy."
Tô Niệm Tinh đã hiểu ra.
Trương Vũ Nhân thấy trên gương mặt cô lộ ra vẻ thất vọng mới cười bảo: "Cô Tô, cô tuyệt đối đừng cảm thấy phát thanh không bằng tivi, trên thực tế, cũng không phải các hộ gia đình ở Hương Giang đều có thể mua được tivi đâu, khán giả xem tivi còn lâu mới so được với người nghe đài."
Ngược lại câu này cũng là thật, Tô Niệm Tinh ở Hương Giang cũng đã hơn nửa năm rồi nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa mua được tivi. Bà A Hương và A Hỉ cũng không có, của A Trân thì là do cha mẹ mua.
Nhưng Tô Niệm Tinh thật sự không thể đồng ý được: "Sở trưởng của tôi là xem chỉ tay, thứ này không có cách nào dùng giọng nói để biểu đạt với người khác được.'
"Bát tự không được sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu, tuy rằng bây giờ cô đang bù đắp kỹ thuật xem bói nhưng cũng chỉ biết xem tướng mặt, bói chữ và lục hào kim tiền quẻ đơn giản, còn bói bát tự thì vẫn chưa học được gì. Trương Vũ Nhân có hơi thất vọng, bèn rời đi trong sự tiếc nuối.
Hà Linh Vân cảm thấy tiếc thay cô: "Tôi còn tưởng lần này có thể giúp cô nổi tiếng nữa chứ?"
Tô Niệm Tinh biết cô ta có ý tốt nhưng nếu cô xem bói không chuẩn sẽ là đập bảng hiệu ngay, thế còn không bằng không xem cho rồi: "Cảm ơn cô nhé."
Hà Linh Vân gật đầu, đang định rời đi thì Tô Niệm Tinh nhớ ra một chuyện: "Trước đây cô từng tới nhà bà Tế rồi hả?"
Hà Linh Vân gật đầu: "Đúng rồi, bà ấy đã cứu cha tôi nên tôi cũng thường xuyên tới thăm bà ấy."
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Lần sau khi nào cô qua đó thì tôi đi chung với cô nhé."
Hà Linh Vân cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý, hẹn ngày mai sẽ cùng nhau qua đó thăm bà Tế.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh mua một ít đồ dùng sinh hoạt rôi cùng Hà Linh Vân đến cửa.
Hà Linh Vân mua gạo: "Trước đấy tôi mua hoa quả nhưng răng miệng của bà Tế không tốt, chưa ăn được vài miếng đã rụng rồi, còn không bằng mua gạo, có thể cất lâu hơn một chút."
Tô Niệm Tinh khen ngợi cô ta tinh tế.
Đến nơi, vẫn là ngõ nhỏ đó, vì mấy hôm nay thời tiết trong lòng, mặt đất khô ráo nên bà Tế chất đống nhiều đồ dưới đất hơn.
"Bà Tế? Tôi tới thăm bà đây." Hà Linh Vân đến nơi cũng không hề khách sáo tí nào mà đặt gạo xuống, xắn tay áo giúp bà ta dọn dẹp. Bà Tế nhìn thấy cô ta giúp đỡ cũng không hề từ chối, khi quay đầu trông thấy Tô Niệm Tinh, ánh mắt lập tức lạnh hẳn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận