Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 883: Tôi Muốn Đọc Tin Mới

Chương 883: Tôi Muốn Đọc Tin MớiChương 883: Tôi Muốn Đọc Tin Mới
Tô Niệm Tinh xoa cánh tay đau nhức: "Cũng không biết bình thường chị Vân bê nó kiểu gì nữa, sức chị ấy đúng là lớn thật!"
"Chị Vân biết dùng xe đẩy nhỏ còn chúng ta thì không có." Hứa Bát San giải thích.
"không có thì thôi vậy, xe đẩy cũng chiếm diện tích lắm." Tô Niệm Tinh xoa xong, đang định cùng Hứa Bát San khiêng thùng về tiếp thì lại gặp được chị Vân.
Chị ta đạp xe rác vội vàng chạy tới: "Để tôi làm cho"
Hứa Bát San và Tô Niệm Tinh cùng nhau hợp lực đặt thùng rác nhà bác lên xe đẩy nhỏ.
Tô Niệm Tinh thấy sắc mặt chị ta không được tốt cho lắm: "Chị thấy khó chịu trong người hả? Nếu không khỏe vậy tuyệt đối đừng gắng quá, chúng tôi tự mang đi cũng như vậy à."
Chị Vân lắc đầu: "Không phải, tôi không sao, tôi chỉ..."
Đại khái thì chị ta không biết nói dối nên cứ ấp úng một lúc lâu vẫn không kể ra được.
Tô Niệm Tinh cho rằng chị ta có điều khó nói nên cũng không để bụng: "Vậy được rồi, chị chở đi hộ tôi nhé."
Chị VÂn đi một chuyến này mất tận một tiếng.
Mười giờ tối, Tô Niệm Tinh đã cho các nhân viên về nhà trước nhưng chị Vân vẫn chậm trễ mãi không mang thùng rác nhà bếp về khiến cô khá là tò mò, cũng chỉ có mấy dặm đường thôi mà đi tận một tiếng vẫn chưa về là sao?
Cô lại đợi thêm chừng nửa tiếng nữa thì chị Vân mới chậm rãi đi về, nhưng trên người chị ta đã thay một bộ quần áo khác.
"Chị đây là... 2"
Chị Vân có hơi xấu hổ: "Lúc đổ rác thừa không cẩn thận làm bắn nước bẩn lên quần áo, làm bẩn mất cái áo nên tôi phải về nhà thay."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, cô nhận lấy thùng rác mang ra sau bếp cọ rửa sạch sẽ, bình thường đây là việc của đầu bếp nhưng bây giờ bọn họ đã tan làm rồi nên hiển nhiên đành phải do cô tự rửa rồi, bằng không để qua nguyên một đêm, không nói mùi rất khó ngửi mà còn có khả năng sinh ruồi bọ.
Cô cọ rửa xong mới đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện chị Vân vẫn chưa rời đi mà ngồi trên ghế, tay chống cằm cứ nhìn vào tờ báo mãi.
"Chị đang..." Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Đang đọc báo hả?"
Chị Vân có hơi ngại: "Tôi muốn đọc tin mới."
Tô Niệm Tinh hiểu ra, nhưng sắc trời đã không còn sớm nữa, cô không có khả năng đợi chị ta đọc hết nhiều tờ báo như vậy nên mới bảo: "Chị thích thì cứ cầm về đi, dù sao thì ngày mai vẫn còn báo mới mà."
Chị Vân nói lời cảm ơn cô rồi cuộn đống báo lại, vội vàng rời đi.
Tô Niệm Tinh cầm chìa khóa, đang định khóa cửa thì chị Vân lại vòng về, vẻ mặt trông thấp thỏm lo âu như có chuyện muốn hỏi vậy, chân chừ rất lâu chị ta mới mở miệng nói: "Đại sư, tôi muốn hỏi một chút, tôi nhặt được một cái túi, cô có thể dựa vào cái túi để tìm được chủ nhân của nó không?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không bói ra được đâu."
Vật phẩm cũng không phải là thú cưng, không có ký ức của mình nên cô chắc chắn không thể bói ra được.
Chị Vân cũng không biết là thất vọng hay là hài lòng nữa mà chỉ gật đầu với cô, đang định rời đi thì Tô Niệm Tinh gọi chị ta lại: "Chị có thể tìm cảnh sát, bọn họ có thể căn cứ theo thông tin cá nhân bên trong cái túi để tìm được chủ nhân đấy."
Chị Vân lắc đầu: "Chỉ là một cái túi hành lý, bên trong không có chứng minh thi."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi: "Vậy cũng đành chịu thôi, loại túi hành lý bình thường đó cũng không có ký hiệu đặc biệt gì, rất khó tìm được chủ nhân."
Nếu chỉ là một cái túi hành lý bình thường vậy mất thì thôi, phỏng chừng chủ nhân của nó cũng sẽ không tìm tới đây đâu.
Chị Vân gật đầu rồi quay người rời đi.
Tô Niệm Tinh trở vê nhà, giám sát Lương đang đợi cô vê, hôm nay anh đã bắt được hung thủ rồi, sau khi về đến nhà còn hầm một nồi canh, nhưng đợi rất lâu mà người vẫn chưa về, đang định mặc áo khoác rồi ra ngoài tìm cô nhưng không ngờ cô đã tự về.
"Sao hôm nay lại vê muộn như vậy?"
Tô Niệm Tinh mỉm cười: "Không sao, chị Vân có việc nên tới trễ ấy mà."
Hai người cùng nhau xuống xuống uống canh và nói chuyện.
Giám sát Lương kể về một vụ án của tổ B hôm nay: "Có một người phụ nữ nói tiền của mình đã mất ở khách sạn."
Tô Niệm Tinh thuận miệng hỏi: "Chắc là nhân viên công tác ở khách sạn trộm hả? Tay chân không thành thật gì cả."
"Không rõ cho lắm, nhưng nghe nói là mất rất nhiều tiền, tận hai trăm vạn lận." Giám sát Lương cũng không phải người phụ trách xử lý vụ án này cho nên chỉ biết được thông tin đại khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận