Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 51: Một Lân Năm Mươi Đồng

Chương 51: Một Lân Năm Mươi ĐồngChương 51: Một Lân Năm Mươi Đồng
Lời này nói hải gọi là dõng dạc đường hoàng, toàn là những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Trái tim của Mại Ngư Thắng vừa mới trải qua mấy lần sụp đổ vào một khắc này lại như được tiêm thuốc trợ tim, ông ta lập tức khôi phục tinh thân, chống tay lên bàn rồi đứng dậy, không cần người khác đỡ, ai đỡ ông ta là ông ta cáu với người đó: “Tôi không sao, tôi không sao? Làm sao tôi có thể có chuyện được chứ, tôi phải đi tìm nó tính sổ mới được."
Mọi người tự động nhường đường cho ông ta, trong ánh mắt lo lắng của đám đông, Mại Ngư Thắng giống như trẻ ra hẳn mười tuổi, chân của ông ta không run nữa, trái tim đập cũng không vội vã, chạy còn như bay, chưa đến một lúc đã biến mất trong một cửa hàng nào đó.
Đợi sau khi người đi rồi, đám đông lại đồng loạt nhìn về phía Tô Niệm Tỉnh.
Tô Niệm Tinh cười tủm tỉm nhìn bọn họ: "Có ai xem bói không? Một lần năm mươi đồng, không chuẩn không lấy tiền."
Các hàng xóm láng giềng trao đổi ánh mắt với nhau, chưa qua một lúc đã rút đi sạch.
Bà bán khoai lang của bà, cô bán bánh quế nướng của cô, anh bán trà sữa của anh... con phố này lại khôi phục lại vẻ náo nhiệt như thường.
Không có khách hàng nên bà A Hương có hơi ngại: "Thật ra là bà chiếm lời của cháu, cháu cũng biết bà xem quẻ không chuẩn, mấy vị khách buổi sáng đều là tới vì cháu cả."
Tô Niệm Tinh xua tay: "Xem bói cũng chú trọng vào duyên phận, có khả năng bọn họ không có duyên với cháu." Ngay đúng lúc này, có một cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh thế đi tới từ một con đường khác. Cô ta đeo túi đeo chéo, ngón giữa tay phải đeo một chiếc nhẫn, trong lòng còn ôm một con búp bê lông xù, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc, dường như chỉ là vô tình liếc mắt nhìn qua quây hàng, sau khi suy nghĩ vài giây cô ta bèn đi qua đó, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi, chỗ này có thể bói nhân duyên không?”
Bà A Hương vội vàng gật đầu: "Có, một lần năm mươi đồng."
Bà ta ra hiệu cho Tô Niệm Tinh giúp xem bói, sợ cô gái đối diện ngại Tô Niệm Tinh còn trẻ nên cũng vội vàng bổ sung: "Con bé xem nhân duyên vô cùng chuẩn”"
Cô gái liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh, đại khái là cảm thấy cô còn trẻ tuổi quá, không đáng tin cho lắm nên lại quan sát thêm vài lần với vẻ nghi ngờ, chẳng qua cũng không hề từ chối.
Tô Niệm Tinh đoán cô gái này chỉ muốn thử vận may, đối với xem bói cũng ôm theo thái độ thà rằng tin rằng có còn hơn tin là không.
Sau khi cô gái ngồi xuống đã bắt đầu nói không ngừng nghỉ về tình sử hẹn hò của mình: "Tôi với bạn trai tôi quen nhau cũng được vài năm rồi, mới đầu tôi không thích loại đàn ông to xác cho lắm, cảm thấy bọn họ là kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nhưng anh ấy theo đuổi tôi vô cùng có lòng. Mỗi sáng đều đưa tôi đi ăn sáng, trời mưa còn tới đón tôi, tôi thích ăn bánh bà xã ở Nguyên Lãng, nửa đêm nửa hôm anh ấy vẫn chạy đi mua cho tôi. Anh ấy thật sự đã vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, có lòng hơn những người đàn ông mà tôi từng hẹn hò ngày trước. Tôi thật sự rất cảm động nên đã đồng ý quen anh ấy."
Khi nhắc đến bạn trai, vẻ ngọt ngào trên gương mặt cô gái gần như tràn cả ra, đó chính là nụ cười mà chỉ có con gái khi đang hẹn hò mới có, có thể khiến dung nhan sáu điểm của cô ta lập tức tăng cao đến mười điểm, bất cứ người nào nhìn thấy cô ta cũng đều có thể bị cảm giác hạnh phúc của cô ta lây nhiễm, cũng trở nên vô cùng khát khao đối với tình yêu.
Cô ta vẫn đang tản ra bong bóng màu hồng như cũ: "Chúng tôi đã hẹn hò được một năm rồi, anh ấy thật sự rất chiều tôi. Kỳ kinh nguyệt của tôi mà anh ấy còn nhớ chuẩn hơn cả tôi, mỗi lần đến kỳ, bụng tôi đều rất đau, anh ấy sẽ nấu nước gừng cho tôi, còn nấu canh cho tôi uống nữa, khiến cho tôi cảm giác mình chính là một đứa trẻ." Hai gò má cô gái đỏ lên, hai tay ôm hai bên má nóng rực, nụ cười trông vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào: "Hôm trước anh ấy hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, còn quỳ xuống cầu hôn tôi ngay trước mặt tất cả mọi người, lãng mạn y như trong phim diễn ấy, thưa thầy, cô có thể xem giúp tôi hôm nào là ngày lành tháng tốt được không?"
Ngón tay của cô ta mài lên chiếc nhẫn, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ mong chờ.
Yêu cầu này có thể nói là vô cùng đơn giản, Tô Niệm Tỉnh nắm tay của đối phương, đôi mày thanh tú kia hơi nhíu lại, thẳng cho đến khi giữa lông mày hằn ra một nếp nhăn, ngay sau đó, cô vội vàng rụt phắt tay mình về giống như bị phỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận