Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 893: Bây Giờ Nghĩ Đến Mấy Chuyện Này Có Phải Vẫn Còn Quá Sớm Rồi Không

Chương 893: Bây Giờ Nghĩ Đến Mấy Chuyện Này Có Phải Vẫn Còn Quá Sớm Rồi KhôngChương 893: Bây Giờ Nghĩ Đến Mấy Chuyện Này Có Phải Vẫn Còn Quá Sớm Rồi Không
Giám sát Lương thấy cô cúi gục đầu mà có hơi buồn cười, anh ôm eo cô.
Tô Niệm Tinh dựa người vào lòng anh: "Em học phong thủy cũng không chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền thôi đâu, mà còn muốn nâng cao bản lĩnh nữa. Anh xem mấy tiên sinh đoán mệnh nổi tiếng kia đều dính đến phong thủy, mà em thì lại dốt đặc cán mai, em không thể so được với bọn họ."
Từ nhỏ đến lớn cô đã không để tâm tới bất cứ chuyện gì rồi, cho dù là tranh giành gia sản với em họ thì cô cũng chỉ nằm đấy đợi xem, thi đại học cũng chỉ đơn giản là muốn thử xem mình có thể thi đỗ được hay không. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nổi lên lòng so sánh và loại cảm giác này khiến cô có hơi say mâ.
Cô phồng má, trong mắt là vẻ không cam lòng và cũng có cả dã tâm không hề che giấu.
Giám sát Lương nhéo cái má trắng nõn như trứng gà bóc của cô: "Nhưng sau này em sẽ rất vất vả đấy, chỗ mà ông ta sống rất hẻo lánh, đi đi đi về cũng không tiện."
"Em không sợ, em có thể mua một con xe mà. Em sắp lấy được chứng minh thư rồi còn gì." Tô Niệm Tinh đã sớm muốn mua một con xe điện cho mình.
Trước đây cô rất thích lái xe đi khắp nơi chơi, nhưng khi ấy toàn lái xe dã ngoại, còn bây giờ thì sao, vẫn nên mua một con xe việt dã đi.
Giám sát Lương thấy cô đã tính toán xong nên cũng không khuyên thêm nữa, anh chỉ bảo: "Vẫn nên bỏ đi, một mình em lái xe qua đó anh cũng không yên tâm, vẫn nên để anh chở em đi."
Tô Niệm Tinh thấy không sao cả, anh có thời gian thì đi chung cũng được, nhưng... bây giờ nghĩ đến mấy chuyện này có phải vẫn còn quá sớm rồi không?
Cô thở dài một hơi: "Nhưng ông ấy không đồng ý nhận em làm đồ đệ. Anh nói xem, em có nên mua ít quà bái sư để hối lộ ông ấy không? Trước đó anh có nói ông ấy đã mở một trường tiểu học ở nông thôn đúng không, em có thể quyên góp ít sách cho trường học của ông ấy."
Giám sát Lương nở nụ cười: "Em nghĩ giống anh đấy, ông ấy đã đồng ý nhận em làm đồ đệ rồi."
Tô Niệm Tinh trừng to mắt, vốn cô đang ngồi sóng vai với anh trên sô pha nhưng sau khi nghe được câu này lại lập tức ngồi lên bàn trà, đối diện với anh: "Thật sao? Anh thuyết phục được ông ấy rồi?"
"Anh nói sẽ quyên góp sách cho ông ấy và nói với ông ấy là bản thân huyền học không sai, mà là do lòng con người xấu xa. Sau khi em học được nhất định sẽ không làm việc xấu, mà ngược lại, là người xấu đã làm sai chuyện vậy sau khi em học được nghề cũng có thể vạch trần thủ đoạn của đối phương, thế này cũng tương đương với làm giương danh giới huyền học.
Danh tiếng của giới huyền học kém như thế chính là vì bị nhân phẩm xấu xa của mấy người kia làm vấy bẩn."
Giám sát Lương nhún vai: "Em nghĩ đi, bom nguy hiểm như vậy nhưng bản thân nó không sai, ngược lại, là người sử dụng nó đã dùng để phạm tội nên mới sai. Cho nên, ông ấy không nên để đồ của tổ tiên mình thất truyên. Em chính là một người thừa kế tốt nhất. Ông ấy đã đồng ý nhận em làm đồ đệ rồi." Trên gương mặt của Tô Niệm Tinh hiện ra nụ cười rạng rỡ, cô dùng hai tay ôm mặt anh rồi dùng sức xoa nắn: "Oa, Lương An Bác, sao anh lại tốt như vậy chứ. Em yêu anh chết đi được, em nhất định có thể trở thành đại sư huyền học nổi tiếng nhất Hương Giang!"
Cô vui đến mức nhảy cẵng lên, thậm chí còn nhảy lên người anh hôn chụt lên môi một cái.
Giám sát Lương hưởng thụ sự nhiệt tình của cô nhưng hôn rồi lại hôn, anh có hơi không chịu nổi nữa. Cả người cô gần như đã treo lên người anh rồi, trái tim của anh như có dòng điện chạy qua mà cảm thấy tê rần, toàn bộ gương mặt đều đỏ bừng. Anh không dám để cô làm loạn nữa mà ấn vào gáy cô, giọng nói có hơi khàn: "A Tinh, đừng cử động."
Tô Niệm Tinh thấy cả người anh căng thẳng, cô nhéo vào cánh tay nóng hâm hập như sắt nung của anh.
Anh phát ra một tiếng trầm thấp: "Đừng nhúc nhích!"
“Anh không sao chứ?”
Giám sát Lương nghỉ một lúc lâu rồi mới buông bàn tay đang ôm eo cô ra rồi thả cô lên sô pha, sau đó nhanh chóng đứng dậy, anh quay lưng lại với cô, giọng nói có hơi nhẹ bẫng: "Em có đói không? Anh đã hầm canh ngân nhĩ táo đỏ rồi đấy, gần đây không phải em bị chứng khí hư hay sao? Uống nhiều một chút."
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp múc canh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận