Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 126: Cháu Không Lo Không Làm Ăn Được Rồi Nữa Nhé

Chương 126: Cháu Không Lo Không Làm Ăn Được Rồi Nữa NhéChương 126: Cháu Không Lo Không Làm Ăn Được Rồi Nữa Nhé
Mỗi ngày cô vẫn đúng giờ đến công ty đi làm và vẫn không cần cô tiếp đón khách hàng như cũ, ngày nào cũng chỉ đọc sách bói chữ của cô, rồi lấy thông tin khách hàng đã ghi lại trước đó ra để tính toán suy đoán nhiều lần.
Lại liên hệ giữa con chữ mà khách hàng viết với mệnh cách và nghề nghiệp của bọn họ, đây là một công việc cực kỳ khó khăn.
Nhất là khi cô dốt đặc cán mai đối với thể văn ngôn, trình độ ngữ văn chỉ có thể tính là bình thường, so với người đọc sách ở thời cổ đại thì có khả năng cô chính là một tên bán mù chữ.
Có đôi khi mấy ngày liền cô mới có thể ngẫm ra được một chữ, tiến độ chậm đến mức cô nghi ngờ thời gian của mình đều bị người trộm đi.
Tối ngày hôm ấy, Tô Niệm Tinh tan làm và đến đường Paterson, bà A Hương đưa [Tuần San Nhanh] số mới nhất cho cô.
Vẻ mặt của bà ta vừa thần bí vừa hớn hở, vừa nhìn đã biết là có chuyện tốt xảy ra rồi.
Tô Niệm Tinh lật vài trang đã tìm được cột chuyên mục mệnh lý, một bài trong số đó giới thiệu về sạp hàng lượng nữ thần toán của cô, cô cười sung sướng: "Tạp chí số mới nhất đã ra rồi sao ạ? Thật tuyệt quái"
"Chắc là ngày mai sẽ có khách tới cửa đấy, cháu không lo không làm ăn được rồi nữa nhé."
Tô Niệm Tinh lặng lẽ đọc cột chuyên mục trên báo, ngoại trừ viết bài về cô ra thì còn có cả những thầy bói khác nữa. Mấy người này đều là thân toán có chút danh tiếng nhỏ, hơn nữa phần lớn đều sử dụng kỹ thuật bói toán của đại sư. Ví dụ như có vị đại sư am hiểu xem tướng mặt đã kết hợp với kinh nghiệm bói toán của bản thân, vẽ ra vài bức tướng mặt có phúc, hình thức văn hay chữ đẹp lại càng có thể khiến độc giả tin phục hơn.
Còn có một vị đại sư chỉ mới giới thiệu lý lịch của bản thân đã có thể khiến người trực tiếp hô lên "hay quá”, cho dù ông ta vẫn chưa thể hiện kỹ năng của mình thì người đọc vẫn sẽ tin tưởng ông ta.
Chỉ có bài viết về cô là phần lớn mọi người bị thu hút bởi câu chuyện của Tưởng Mộng Vân, ngược lại cô cũng chỉ có thể được tính là ăn ké.
Bà A Hương thấy tâm trạng của cô sa sút: "Sao thế cháu? Cô ta viết không hay sao?"
Tô Niệm Tinh vuốt mặt: "Không phải, hay lắm ạ, là bản thân cháu chưa đủ chuyên nghiệp."
"Cô ta viết câu chuyện này rất đặc sắc, nhất là còn đặc biệt chú thích đây là một trường hợp có thật. Độc giả đọc được bài báo này tuyệt đối sẽ tin cháu thật sự biết xem bói."
Bà A Hương cảm thán rằng Hà Linh Vân này viết văn rất tinh tế, tình tiết chuyện trâm bổng đa dạng, thậm chí còn bầu cho một phiếu: "Cháu phải biết sự thật mới có thể thu hút sự cộng hưởng từ mọi người.
Lý lịch của mấy đại sư kia rất dọa người, nói chuyện cũng rất nghề nhưng thoạt nhìn lại chỉ giống bông hoa dâm bụt, có đỏ mà không có thơm, còn không thực tế bằng cháu.
Bản lĩnh lừa người của bà giỏi hơn cháu nhưng mọi người lại càng bằng lòng tìm cháu xem bói hơn, đó là vì cháu xem rất chuẩn."
Tô Niệm Tinh được bà ta khen mà rất vui vẻ, nhưng cô vẫn thấy không hài lòng: "Chuyện như vậy chỉ một hai lần còn được, chứ nhiều rồi cũng sẽ ngấy thôi."
Không đủ chuyên nghiệp, chuyện xưa lại nhiều, nếu được viết trên chuyên mục chuyện xưa thì hiển nhiên không thành vấn đề gì rồi, nhưng vấn đề là nó lại được viết ở chuyên mục mệnh lý huyền học, cô chỉ có thể trở thành loại thây bói vớ vẩn, đây cũng không phải là một hiện tượng tốt, cô nhất định phải chuyên nghiệp hơn nữa.
Bói chữ, vẫn phải tranh thủ luyện chiêu bói chữ của cô mới được.
Đúng lúc này, bà A Hương huých cô một cái, nhắc nhở cô nhìn đằng trước.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Hà Linh Vân tới đây.
Hà Linh Vân ngồi xe buýt ba tầng tới rồi hớn hở đi xuống khỏi xe, chỉ trông thấy tay cô ta đang cầm tạp chí, nở nụ cười nói: "Các cô đã đọc cả rồi sao? Tôi còn định tới tạo bất ngờ cho các cô nữa chứ."
Tô Niệm Tinh kêu cô ta ngồi xuống rồi chạy sang bên cạnh mua một phần trà sữa kiểu Hồng Kông, bánh mì dứa và một phần bánh quế trứng: "Thật sự cảm ơn cô quá."
Hà Linh Vân thấy cô mua nhiều như vậy lại có hơi dở khóc dở cười: "Mình tôi ăn không hết được đâu."
Tô Niệm Tinh đã gói đồ xong cả rồi, tất cả đều được đặt vào trong túi: "Không ăn hết được thì coi như bữa khuya, biên tập viên các cô không phải tối nào cũng phải làm bản thảo hay sao? Động não tốn sức lắm, ăn nhiều một chút vào."
Hà Linh Vân bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận