Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 584: Bất Hiếu

Chương 584: Bất HiếuChương 584: Bất Hiếu
Cô trở thành mục tiêu của đám paparazzi, đầu tiên họ trào phúng bản lĩnh xem bói của cô, thậm chí ngay cả khi cô xem bói cho người khác trong show giải trí họ cũng cho rằng đó là kịch bản chứ không phải sự thật, bây giờ lại bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của cô.
Hương Giang là một thành phố cổ xưa cực kỳ tôn trọng chữ hiếu. Người trưởng thành sau khi đã tốt nghiệp đi làm thì phải gửi tiên cho phụ huynh. Bởi vì ngoại trừ ngành nghề đặc thù, rất nhiều phụ huynh đến tuổi về hưu sẽ không có tiền lương hưu, chỉ còn cách mưu sinh dựa vào tiền dành dụm hoặc tiền trợ cấp của con cái. Cho dù đứa con không gửi tiền thì phụ huynh cũng sẽ chủ động đòi tiền.
Tô Niệm Tinh làm thần toán ở Hương Giang, còn mở một cửa hàng bánh bao, mặc dù không phải giàu sang phú quý nhưng ít nhất không cần lo ăn lo mặc. Nhưng sau khi có tiên, cô không gửi cho gia đình một xu nào, đây là điều bất hiếu trong mắt rất nhiều bậc trưởng giả lớn tuổi, thậm chí có những người trẻ tuổi cho rằng cô thật quá quắt.
Tờ báo này đều nói đúng sự thật, Tô Niệm Tinh thật sự không có cách nào kiện họ, nhất là khi tờ báo còn đăng bức ảnh cha của nguyên thân điên cuồng mắng cô bất hiếu.
Thật sự bội phục paparazzi Hương Giang, vì tin tức mà có thể từ ngàn dặm xa xôi chạy đến tỉnh Xuyên phỏng vấn cha của nguyên thân.
Các hàng xóm láng giêng đều ngóng trông nhìn Tô Niệm Tinh: "Chắc chắn là giả đúng không?"
"Báo chí thời nay đều thích lừa gạt công chúng. Tô thần toán, tôi ủng hộ cô kiện tòa soạn báo này." Tô Niệm Tinh lại không kháng nghị cùng họ mà gật đầu: "Đây là sự thật. Tôi chạy trốn tới Hương Giang, chính vì cha tôi ép tôi gả cho một tên trọc phú vì sính lễ ngăn ngàn nhân dân tệ, người kia còn già hơn cả cha tôi. Tôi không muốn nên mới chạy trốn đến Hương Giang tìm mẹ, suýt nữa thì bị chết đuối."
Nguyên thân đến Hương Giang đúng là để tìm mẹ, nhưng nếu có thể sống sót ở quê nhà thì việc gì cô ấy phải nhập cư trái phép sang Hương Giang? Phải biết rằng mẹ của nguyên thân đã bỏ trốn năm cô ấy sáu tuổi, bây giờ cô đã nổi tiếng cỡ này mà mẹ cô vẫn chưa tìm cô, nguyên thân muốn tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Có thể nói rằng cha của nguyên thân chính là hung thủ số một đã hại chết nguyên thân. Sao cô có thể gửi tiền cho hạng người không bằng cả súc sinh như vậy?
"Cha tôi trọng nam khinh nữ, tôi còn chưa tốt nghiệp cấp 2 mà ông ta đã không cho tôi đi học tiếp. Mỗi ngày tôi phải làm rất nhiều việc, lên núi đốn củi, xuống ruộng trồng trọt, mỗi lần trong nhà nấu món gì ăn ngon thì ông ta sẽ đuổi tôi ra ngoài, quanh năm suốt tháng tôi chỉ được ăn khoai lang, mùa đông cũng chỉ ăn khoai lang khô. Mẹ kế của tôi đẻ con trai, bà ta cứ chửi bới tôi suốt, trời đông giá rét mà tôi vẫn phải ra ngoài làm việc, quần áo chỉ được mặc đồ mà họ đã vứt đi, vừa rộng thùng thình vừa bẩn thỉu, mặc trên người bị gió lùa vào...
Tất cả những điều này đều là cuộc sống chân thật của nguyên thân, Tô Niệm Tinh không hề hư cấu.
Theo câu chuyện của cô, đám hàng xóm láng giềng nhiệt tình đều rơi nước mắt lã chã, có người vỗ đùi mắng to: "Súc vật!"
“Quá đáng thương. Loại người như vậy không xứng làm chal"
"Đúng đấy! Quá đáng ghét!" Lúc trước có rất nhiều hàng xóm láng giềng coi thường sự bất hiếu của cô, nhưng nghe cô kể lại quá khứ đau khổ, mọi người đều có thể thông cảm.
"Dựa vào đâu mà gửi tiền cho ông ta? Không nên gửi một xu nào hết!"
"Bọn phóng viên này chỉ toàn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ biết làm trò bịp bợm chứ không hề nhắc đến khổ cực mà cô phải chịu đựng."
"Đúng đấy! Nếu tôi không nghe cô kể lại thì tôi còn tưởng cô bất hiếu thật sự."
"Bọn báo chí này đúng là xem náo nhiệt không chê to chuyện. Cha cô còn khóc lóc kêu cô về nhà, về để ông ta bán đứng chứ gì? Súc vật!"
Thấy mọi người chỉ lo mắng chửi, chú Minh vội kiến nghị Tô Niệm Tỉnh: "Không thể mặc cho báo chí tiếp tục hiểu lầm, cô phải ra mặt sáng tỏ, không thì sau này sẽ không ai tìm cô xem bói nữa đâu."
"Đúng đấy đúng đấy, người không biết cô chắc chắn sẽ hiểu nhầm cô, cho rằng cô bất hiếu, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh."
Tô Niệm Tinh gật đầu. Cô gọi điện cho phóng viên quen biết, bỏ tiên đăng báo chí, muốn làm sáng tỏ trên báo chí.
Có mấy tòa soạn báo đồng ý, không lâu sau đã đăng tin lên báo. Tiếc rằng tác dụng rất nhỏ, người dân thà tin lời nói của cha cô, cho rằng cô là một kẻ bất hiếu chứ không thèm nghe cô giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận