Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 299: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Họ Rất Xứng Đôi

Chương 299: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Họ Rất Xứng ĐôiChương 299: Tôi Cũng Cảm Thấy Hai Người Họ Rất Xứng Đôi
Tô Niệm Tinh gật đầu, xác nhận chính là do cô nói.
Anh Minh ho vài tiếng: "Tôi cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, bọn họ nhất định có thể hạnh phúc."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, hai người họ lớn lên đều đẹp, con cái sinh ra cũng sẽ không kém."
"Ôi chao, tôi cảm thấy hai người họ có tướng phu thê đấy chứ?"
Các hàng xóm mồm năm miệng mười khen ngợi, tốc độ trở mặt này khiến cho các thực khách mới tới đều cạn lời.
Đột nhiên cuộc hôn nhân không được mọi người coi trọng lại được các hàng xóm láng giêng đánh cho một ký hiệu là "trời ban lương duyên...
"Đại sư, đại sư! Cô thật sự phải cứu tôi đấy!"
Mới sáng ngày ra, Tô Niệm Tinh còn chưa kịp bước vào trong tiệm đã có một cô gái trẻ hớt hải chạy ra khỏi quán ăn, vừa vặn đâm sầm vào cô.
Vẻ mặt của cô gái trẻ khẩn trương, khóe mắt vẫn còn ghèn, quâng thâm dưới mắt rất nặng, tóc tai bù xù, vừa nhìn đã biết là cả đêm chưa ngủ rồi, ngay cả rửa mặt mà cũng quên luôn.
Cô kêu đối phương chớ có sốt ruột: "Cô cứ từ từ mà nói, đã xảy ra chuyện gì?
Cô đi vào trong quán lấy la bàn ra, ra hiệu cho cô gái tìm một chỗ rồi ngồi xuống trước.
Cô gái trẻ gấp đến mức miệng lưỡi khô khốc: "Đại sư! Tôi mất tiền rồi, hơn mười vạn lận, chớp mắt một cái đã mất sạch bách!" Lời này vừa nói ra, gân như tất cả mọi người đều nhìn qua đó, có vài thực khách đang xếp hàng cũng nghển cổ nhìn sang bên này, những thực khách không xếp hàng thì túm tụm vây quanh đó, bọn họ còn nhiệt tình hơn cả Tô Niệm Tinh.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tiền lại mất chứ?"
"Cô cất tiền ở đâu?"
"Sao cô không gửi vào ngân hàng ấy?"
Cô gái trẻ gấp đến độ bật khóc: "Là tiền thưởng tôi mới được phát vào hôm qua, hôm qua tan làm muộn lắm, ngân hàng đã đóng cửa hết rồi. Vốn tôi định hôm nay sẽ đi gửi tiền nhưng trước khi đi ngủ, tôi mới phát hiện ra không thấy tiên đâu nữa, tôi đã lật tung cả cái nhà lên rồi, chỗ nào cũng tìm một lượt nhưng mà không thấy."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Cô sống một mình hay là?"
"Tôi sống chung với mẹ tôi, bà ấy làm ca đêm nên buổi tối không có ở nhà." Cô gái trẻ vô cùng sốt ruột: "Đại sư, cô có thể bói ra giúp tôi xem tiền đang ở đâu được không? Là bị trộm mất hay là đã xảy ra chuyện gì?"
Có vị thực khách nhớ ra trước đây có một khổ chủ, trong nhà có một kẻ lạ mặt lẩn trốn, lúc này, phúc đến thì lòng sáng ra mới chợt suy đoán: "Liệu có phải trong nhà cô có người đang trốn không?”
Cô gái trẻ trừng to mắt với vẻ kinh hãi, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không đâu, diện tích nhà tôi nhỏ, không có chỗ cho người trốn."
Tô Niệm Tinh thấy cô ta nôn nóng bèn ra hiệu cho mọi người yên tĩnh để cô xem bói cho đối phương trước.
Cô cầm tay của đối phương rồi nghiêm túc xem, đập vào mắt chính là một bà cụ tóc bạc nửa đầu, hành động có hơi chậm chạp, bà ta đi vào phòng của con gái, phát hiện trong ngăn kéo có một cái túi, bên trong lại có tiền, thế rồi bà ta đựng tiền ở bên trong vào túi rồi quay người đi ra khỏi cửa nhà...
Tô Niệm Tinh nhìn về phía cô gái: "Tiền là mẹ cô lấy đấy."
Cô gái trẻ sững sờ, theo bản năng phản bác: "Không thể nào như thế được, tối qua mẹ tôi đi làm cơ mà."
Tô Niệm Tỉnh lại thở dài: 'Mẹ cô đã bị công ty cho thôi việc rồi, chẳng qua bà ta không nói cho cô biết thôi."
Cô gái trẻ vừa định chen miệng vào thì Tô Niệm Tinh đã ngắt lời cô ta: "Hơn nữa, còn có một việc càng cấp bách hơn đây, mẹ cô muốn cầm số tiền này đi mua linh đan diệu dược."
Cô gái trẻ không hiểu: "Linh đan diệu dược gì cơ? Bà ấy sinh bệnh à?”
"Đúng rồi, tuổi tác lớn nên tay chân không chịu khống chế nữa, lúc làm việc luôn xảy ra sự cố cho nên lãnh đạo đã cho bà ta nghỉ việc, đến bệnh viện khám tốn tiền rồi mà vẫn không thấy khỏe lên cho nên bà ta bắt đầu cầu thân khấn phật, mong ước linh đan diệu dược có thể cứu được mình."
Cuối cùng thì cô gái trẻ cũng đã hiểu ra rồi: "Sao bà ấy có thể hồ đồ như vậy được chứ, không thể làm việc thì cứ nói với tôi là được mà."
Có vài thực khách hơi lớn tuổi tới tấp khuyên nhủ: "Người già đều không muốn liên lụy đến con cái mà."
Những thực khách hơi trẻ tuổi lại không đồng ý với quan điểm này: "Bà ấy không muốn liên lụy đến con cái nhưng lại trộm tiền của con gái, đây là lý lẽ gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận