Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 974: Ông Nói Cái Gì Đấy

Chương 974: Ông Nói Cái Gì ĐấyChương 974: Ông Nói Cái Gì Đấy
Thím An không muốn để ý đến loại quỷ ấu trĩ này: "Chẳng qua ông ta chỉ xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện mà thôi."
Chú An đi một chuyến này mất tận bốn tiếng đồng hô, lúc trở lại thì trời đã tối, vừa vặn đang là giờ cao điểm bữa tối.
Ông ta ngồi ăn cơm chung với các hàng xóm và nói về tin đồn mà mình vừa mới hóng hớt được.
Những người khác cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
"Nghe nói đứa con trai kia của Đứa Nghĩ nghiện bài bạc, toàn bộ khoản tiền mà ông ta kiếm được ngày xưa đều lấy hết ra để trả nợ rồi."
Các hàng xóm tranh nhau phát biểu ý kiến: "Bài bạc đúng là dễ ra đê thật, nó chính là một cái hố sâu không đáy, ông ta không biết dạy con sao, sao lại chiêu con thành ra như vậy chứ?"
Thím An cũng hơi ngạc nhiên: "Không phải con trai ông ta rất thông minh hay sao? Trước đây thành tích đi học còn tốt hơn cả An Tử nhà chúng ta nữa cơ mà?"
Chú An bĩu môi với vẻ chê bai: "Tốt cái gì? Lúc còn trẻ Lý Đức Nghĩa chỉ biết tiêu tiên nuôi đàn bà chứ không hề quan tâm hỏi han gì đến con trai. Vợ ông ta chỉ biết quần áo ăn diện, hai ông bà già lại chỉ biết chiều cháu.
Thành tích hồi tiểu học đúng là không tồi nhưng lên trong học lại không ổn, cậu ta còn làm bạn học nữ có bầu rồi sau đó sinh ra cái thói nghiện bài bạc.
Đứa trẻ đó bằng tuổi An Tử nhưng bây giờ đến ngay cả một cô vợ cũng không có luôn. Công việc cũng không có nốt, còn cần Lý Đức Nghĩa đã từng tuổi này rồi phải đi làm thuê kiếm tiên cho cậu ta tiêu kia kìa."
"Đứa con trai này coi như phế rồi!" Chú Minh trực tiếp lắc đầu: "Trẻ con không thể cứ chiều mãi được mà phải dạy nó có trách nhiệm và nghĩa vụ."
"Ai nói không phải chứ." Chú An bắt đầu vui khi thấy người gặp họa, sau đó lại quay đầu nói với vợ mình: "Nhìn thấy chưa? Cũng may mà bà không nghe lời mẹ mình gả cho ông ta nhé, bằng không chỉ có nước chịu khổ thôi."
Thím An thấy ông ta kéo chuyện lên người mình mới lườm đối phương một cái: "Ông nói cái gì đấy?"
Bà A Cam vội vàng can ngăn, nói với chú An: "Ông nói lung tung gì thế! Nếu vợ ông thật sự gả cho Lý Đức Nghĩa thì chắc chắn vẫn có thể sống cuộc sống rất tốt. A Kỳ biết dạy con bao nhiêu."
Bác A Cam cũng khuyên nhủ: "Đúng đó, An Tử có thể lớn đến như vậy, lại còn hiếu thuận như thế cũng có một nửa công lao của A Kỳ, chứ hoàn toàn không phải do công của một mình ông."
Thấy nhiều người đứng về phía vợ như vậy, chú An chỉ đành ngậm miệng: "Thì tôi cũng chỉ nói vậy thôi."
Mỗi lần mẹ vợ ông ta nói Lý Đức Nghĩa xuất sắc bao nhiêu, nói ông ta không xứng với A Kỳ là trong lòng ông ta lại bực tức vô cùng.
Chú Minh vỗ lên vai ông ta rồi liếc mắt ra hiệu: "Ông bị ngốc hả, khi không lại đẩy vợ ra ngoài. Ông già rồi còn không phải vẫn phải trông mong vào A Kỳ hay sao? A Kỳ cũng không có lỗi gì cả, lúc trước ông quả thật không có bản linh bằng Lý Đức Nghĩa, cũng đừng không phục chứ?"
Cuối cùng, chú An cũng không bấu chặt lấy vợ không chịu thôi mà lại kéo chủ đề về: "Ông ta có bản lĩnh cái gì, chỉ biết hại người khác mà thôi, nhưng không ngờ hậu viện lại cháy rồi. Tôi thấy rõ ràng là bị báo ứng mà. Ngày xưa ông ta lừa tiền của nhiều hộ di dời như thế, bây giờ già rồi đến ngay cả một chỗ chui ra chui vào cũng không có, cho nên làm người vẫn phải lương thiện ”
Những người khác cũng phụ họa theo: "Còn không phải sao?"
Thím An truy hỏi: "Thế vợ ông ta thì sao? Cũng cùng ông ta kiếm tiền nuôi con trai sao?"
Chú An lắc đầu: "Không có, người đàn bà đó chạy từ lúc Lý Đức Nghĩa lấy tiên trả nợ cho con trai rồi."
Thím An bắt đầu vui khi thấy người gặp họa: "Ngày xưa chính ông còn khen bà ta xinh đẹp cơ mà? Nếu lúc trước ông lấy bà ta thì con trai ông đã phải đi nhặt rác rồi."
Chú An lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Tôi chỉ khen bà ta biết ăn diện thôi mà."
Các hàng xóm tôi nhìn bà, bà nhìn tôi. Không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, hai vợ chồng nhà này đều không phải đèn cạn dầu.
Ăn cơm xong, các hàng xóm ai về nhà nấy, Tô Niệm Tinh ngáp một cái, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi rồi cũng định về nhà sớm, đúng lúc này, giám sát Lương từ bên ngoài đi vào.
"Anh tới đón em về."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Giám sát Lương quan sát sắc mặt cô: "Em sao thế? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận