Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 645: Tôi Nào Có Ngây Thơ Như Anh Nghĩ Chứ

Chương 645: Tôi Nào Có Ngây Thơ Như Anh Nghĩ ChứChương 645: Tôi Nào Có Ngây Thơ Như Anh Nghĩ Chứ
"Vì không đủ bằng chứng, không tìm được bằng chứng thì không thể kết tội. Nếu đụng phải hung thủ có suy nghĩ tỉ mỉ và thấu đáo, không tìm ra được bằng chứng thì chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chạy thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật." Giọng nói của giám sát Lương hơi trầm thấp.
"Tôi chỉ điều tra có ba ngày thôi đã cảm thấy mệt bở hơi tai rồi, mà các anh cùng nhau điều tra án giết người phải tra tận một tháng, nửa năm, những vất vả trong đó đúng là khó mà tưởng tượng được." Tô Niệm Tinh hiếm khi đa sầu đa cảm như vậy.
Con người cô khá dễ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh. Lúc còn làm tiểu thư nhà giàu, cô sống một cuộc đời vui vẻ vô tâm vô phế, nhưng khi biến thành dân nhập cư trái phép, cô lại phải cố gắng thích ứng với thế giới này.
Vì có bàn tay vàng mà lúc xuyên qua đây, tuy rằng cũng gặp phải rất nhiều người tới xem bói khó chơi nhưng đều có thể bói xong một cách rất thuận lợi, nhưng lần này toàn bộ người trong thôn đều là nghi phạm khiến cô rất luống cuống tay chân, không biết xem bói cho ai trước mới được.
Đặc biệt là mấy nạn nhân này đều có việc và người mà mình để ý đến nhất, trước khi chết cũng không để lại thông tin vê hung thủ. Thậm chí là cả người nhà nạn nhân, chính bản thân bọn họ cũng có chuyện mà mình để ý nhất, việc này đã mang tới độ khó cho cô khi xem quả.
Cô còn có bàn tay vàng đây nhưng mấy viên cảnh sát này thì lại không có, bọn họ chỉ có thể sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất, sàng lọc các nghi phạm như mò kim đáy bể.
Lương An Bác lại không cảm thấy mệt: "Có rất nhiều cảnh sát lúc vừa mới bước chân vào nghề thì nhiệt huyết sôi trào, một lòng muốn ủng hộ chính nghĩa, nhưng sau khi làm cảnh sát được vài năm thì lòng nhiệt tình ấy đã bị mài mòn đi hết, không phải bọn họ không muốn chịu khổ mà là bọn họ đã tốn nửa năm, một năm đi điều tra, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra hoàn toàn không có khả năng kết tội hung thủ, đó mới chính là chuyện khiến họ đau khổ nhất"
Tô Niệm Tinh ngồi dậy và nhìn anh với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Lương An Bác, tôi thật sự xin lỗi vì thái độ tôi tệ của mình ngày trước, các anh thật sự rất giỏi! Xứng đáng với bộ cảnh phục đang mặc trên người mình!"
Đại khái thì chỉ có người từng thật sự làm qua công việc của cảnh sát mới có thể hiểu được làm cảnh sát khó bao nhiêu.
Giám sát Lương nghe vậy mà thấy xấu hổ: "Thật ra cũng không có gì cả. Đây chỉ là công việc trong bổn phận của tôi mà thôi." Anh thở dài một tiếng: "Nhân tính thật sự rất phức tạp, thật ra cô không vào đội cảnh sát cũng tốt, lòng dạ của cô quá mức đơn thuần, không thích hợp tiếp xúc với quá nhiều mặt tiêu cực."
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi nào có ngây thơ như anh nghĩ chứt"
Giám sát Lương thấy cô phồng má, hai mắt trợn to nhìn qua, lại phối hợp với cái áo màu xanh nhạt trên người trông cực giống một con ếch nhỏ.
Anh không nhịn được mà bật cười: "Rồi rồi rồi, cô không ngây thơ, cô chẳng qua chỉ chưa trải sự đời mà thôi."
Tô Niệm Tinh thấy anh nhanh chóng thỏa hiệp như vậy, ngược lại cũng bắt đầu thấy xấu hổ: "Tôi chỉ không ngờ lý do giết người lại phi lý như vậy, chỉ vì đố ky..."
Giám sát Lương thu lại vẻ mặt tươi cười: "Thật ra lý do này lại rất có lý đấy. Con người có thất tình lục dục, sẽ vì dục vọng mà giết người, cũng sẽ vì tình cảm mà giết người. Cô cảm thấy phi lý là bởi vì cô chưa từng thấy qua chuyện phi lý hơn thôi."
Tô Niệm Tinh rất khó tin: "Còn có cả chuyện phi lý hơn nữa sao?"
"Cô đã từng thấy người nào vì ba đô la Hồng Kông mà giết người chưa?" Giám sát Lương kể lại cho cô nghe một vụ án mà anh đã từng điều tra.
Có một thanh niên trẻ không có tiền trong tay, vì thế vào một đêm đen gió mát, anh ta ra đầu đường ăn cướp. Người bị anh ta cướp của cũng rất nghèo, trong túi chỉ có ba đô la Hồng Kông và đó chính là tiên ăn trong một ngày của đối phương. Hai người xảy ra tranh chấp, thế rồi, thanh niên trẻ kia thẹn quá hóa giận, nhặt một cục gạch ở trên đất lên đập chết đối phương.
Tô Niệm Tinh nghe xong mà thật lâu không nói được gì.
Lúc giám sát Lương nghiêng đầu nhìn qua mới phát hiện không biết từ khi nào mà cô đã ngủ quên mất.
Gương mặt lúc ngủ say của cô rất yên bình, rất ngoan ngoãn, trông cực giống một đứa trẻ, cho nên nói cô ngây thơ thật ra cũng không hề phóng đại một chút nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận