Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 87: Đại Sư, Tôi Nên Làm Thế Nào Đây

Chương 87: Đại Sư, Tôi Nên Làm Thế Nào ĐâyChương 87: Đại Sư, Tôi Nên Làm Thế Nào Đây
Cũng không phải toàn bộ đứa trẻ đều là càng nuôi càng thân, có một vài đứa trẻ là "xa thơm gần thối,' đặc biệt là mẹ vì muốn tốt cho con mà cưỡng chế ra lệnh cho con không được phép chơi điện tử nữa, sẽ ra lệnh cho con phải làm xong bài tập về nhà mới có thể ra ngoài chơi.
Tuy rằng tương lai đứa trẻ đó thành tài, cũng đã sở hữu năng lực nhưng cũng sẽ sinh hận trong lòng. Đừng trông mong loại con cái này trưởng thành rồi có thể hiểu cho bạn, đối với đứa trẻ có khả năng đồng cảm kém mà nói, bọn chúng sẽ không cảm thấy người mẹ vĩ đại mà ngược lại, chỉ cảm thấy mẹ chồng chất nguyện vọng của bản thân lên người mình, mình mới là người đáng thương nhất kia.
Cô biết chuyện này rất khó tin nhưng từ xưa đến nay có không ít chuyện ăn cháo đá bát rồi, đây chính là sự đa dạng hóa của thế giới hiện thực, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra hết.
Đại khái bị người phụ nữ đã chịu đả kích, sắc mặt trắng bệch, rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được: "Đại sư, tôi nên làm thế nào đây? Đã rất lâu rồi tôi không đi làm rồi, tôi còn có thể tìm được công việc không?”
"Bà giỏi làm việc nhà như vậy đi làm người dọn dẹp chắc chắn không thành vấn đề. Còn về phần quyền nuôi dưỡng con trai, nếu bà kiên trì muốn nuôi con thì phải thay đổi phương pháp ngay. Đừng ký thác hết tình cảm và hy vọng lên người đứa trẻ." Tô Niệm Tinh cho một đáp án rất đúng trọng tâm.
Đây không phải là tính ra mà là phán đoán của bản thân cô.
Lời này đại khái đã an ủi người phụ nữ, bà ta trả tiền xem bói rồi rời đi với lòng nặng tâm sự. Tô Niệm Tinh nhìn bóng lưng còng xuống của bà ta mà thở dài.
Cô quay đầu nhìn về phía người tới xem bói thứ hai.
Đây cũng là một người phụ nữ của gia đình nhưng khác với người đằng trước. Bây giờ cô ta đang đi làm, cô ta nghi ngờ chông mình có bồ nhí: "Từ sau khi đẻ con xong, trên mặt tôi có đốm tàn nhang, đến chính tôi cũng không dám soi gương nữa là, chắc chắn anh ấy chán ghét tôi rồi."
Càng nói lại càng đau lòng, hai bàn tay ôm mặt không nhịn được mà khóc tức tưởi.
Tô Niệm Tinh không an ủi cô ta mà xem chỉ tay cho cô ta trước.
Sau khi xem xong, cả người cô như hóa thành trái chanh thành tinh, cô nhún vai: "Có phải chồng cô đang làm công việc liên quan đến ngành hóa học không."
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng rồi, cả ngày anh ấy đều ở trong phòng thí nghiệm." Đôi mắt cô ta sáng ngời: "Có phải bồ của anh ấy là cô trợ lý không?”
Cô ta vỗ bàn một cái, nói với vẻ kích động: "Chắc chắn là đúng rồi. Cô gái trẻ đó còn lén lút làm đồ ăn cho anh ấy ăn nữa mà, chắc chắn là thích thâm anh ấy rồi. Tôi cũng không nhát như người phụ nữ vừa rồi đâu nhé, chắc chắn tôi sẽ tung hô chuyện này lên cho toàn bộ công ty của anh ta biết, để anh ta biết bà đây không dễ chọc đây."
Tô Niệm Tinh cạn lời, người phụ nữ này nói chuyện cứ tằng tằng tằng như súng liên thanh vậy, ngay cả cơ hội chen mồm vào mà cũng không có luôn.
Thấy đối phương vắt chân lên cổ định chạy, cô vội vàng bắt lấy cổ tay của cô ta: "Cô đừng gấp, tôi cũng đã nói gì đâu."
Người phụ nữ nhân lúc con ngủ mà lén chạy ra ngoài đi chợ, mắt thấy thời gian sắp tới hiển nhiên cô ta phải tranh thủ vê nhà rồi, cũng quên béng mất đối phương xem xong vẫn chưa nói quẻ tượng thế nào.
Cô ta vội vàng gật đầu: "Cô nói đi!"
"Chồng cô không hề ngoại tình. Anh ta với trợ lý trong sạch. Gần đây anh ta khá bận là vì đang lo nghiên cứu sản phẩm trị tàn nhang, muốn tặng cho cô nhân hôm kỷ niệm ngày cưới của hai người đấy.' Tô Niệm Tinh không quên bổ sung: "Tôi nói trước cho cô biết, hôm đó cô cũng phải giả bộ rất bất ngờ đi đó."
Người phụ nữ sững sờ, rất lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được, cô ta hồi tưởng lại cẩn thận đợt vừa mới đẻ con xong, quả thật mình có than thở với chồng về chuyện mọc tàn nhang, khi ấy anh ta chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ cũng không để trong lòng.
Cô ta còn tưởng anh ta chê mình đã xấu xí đi rôi, không muốn nhìn mình nữa nhưng hóa ra anh ta chỉ không muốn khiến cô ta thấy áp lực thôi phải không?
Trong lòng người phụ nữ càng thêm ngọt ngào, cào mái tóc với vẻ xấu hổ, mím chặt đôi môi hơi cong lên rồi mắng một câu với vẻ nũng nịu: "Cái đồ mọt sách ngốc đó ngay cả dỗ người ta mà cũng không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận