Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 896: Thật Sự Là Như Vậy Đấy

Chương 896: Thật Sự Là Như Vậy ĐấyChương 896: Thật Sự Là Như Vậy Đấy
"Không tồi đó." Thím An vỗ lên vai chị ta: "Sau này gánh nặng trên người cô cũng có thể giảm nhẹ hơn rồi."
"Người lần trước tới tìm là chị cô phải không? Tại sao cô ta lại đặc biệt tới đây gọi cô về viếng đám ma, có phải để tuyên đọc di chúc của cha cô không?” Mọi người thật sự tò mò.
Chị Vân cũng không giấu diếm gì cả: "Thật sự là như vậy đấy. Nhưng lúc mẹ tôi còn trẻ đã từng phản bội cha tôi, cha tôi nghi ngờ tôi không phải con đẻ của ông nên đã đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà và cũng không chịu nhận tôi.
Có khả năng là ông ấy già rồi, lương tâm phát hiện ra, cảm thấy tôi có khả năng thật sự là con đẻ của ông nên mới làm giám định cha con.
Sau khi biết được tôi thật sự là con của mình nhưng bà cả thì lại không muốn chia gia sản cho một người ngoài như tôi. Cha tôi cũng lớn tuổi rồi, có vài chuyện muốn cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa cho nên hai bên đã đi đến một thỏa thuận.
Nếu như nhân phẩm của tôi cũng được thì sẽ chia ít gia sản cho tôi, còn nếu như nhân phẩm của tôi không được thì chỉ có hai trăm vạn đô la Hồng Kông kia thôi."
Bà chủ nhà đã hiểu rồi, bà ta giành trước trả lời: "Nói như vậy là hai trăm vạn đô la Hồng Kông trước đó là cái bẫy mà Quách Vọng Thư cố tình đặt ra để kiểm tra cô sao?"
Chị Vân gật đầu: "Phải! Tôi đã trả lại tiền cho chị ta cho nên chị ta mới chịu dẫn tôi vê nhà thừa kế gia sản." Bà chủ nhà nhìn về phía Tô Niệm Tinh với hai mắt tỏa sáng: "Đại sư, cô đúng là thần rồi, trước đó cô nói trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế, thật sự đã để cô đoán đúng rồi."
Các hàng xóm lại nháo nhào vây quanh: "Đại sư chính là đại sư, chắc chắn phải liệu việc như thần rồi."
Chú Minh hỏi chị Vân: "Thế nhà của cô ở đâu? Cách chỗ này có xa không?”
Chị Vân gật đầu: "Không xa đâu, ngày mai ngày kia là tôi có thể chuyển đến nhà mới rồi."
Chị ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh và hỏi với vẻ hơi xấu hổ: "Thật ra lần này tôi tới là để đại sư, muốn hỏi cửa tiệm các cô còn tuyển nhân viên không? Tôi muốn tới tiệm các cô làm việc."
Tô Niệm Tinh thật sự đang tuyển nhân viên đây. Sau khi Lâm Thúy Thúy mang thai đã xin nghỉ việc rồi, hiện giờ trong quán ăn Đại Đao vừa phải làm phục vụ bàn vừa phải đi giao đồ ăn, mà phục vụ bàn mà cô mới tuyển đều được sắp xếp cho sang cửa hàng mới hết rồi.
Trên cửa còn đang dán giấy tuyển nhân viên chứng tỏ cô vẫn còn đang tuyển người, người trẻ tuổi tới ứng tuyển hoặc là chê tiền lương thấp, hoặc là chê công việc vất vả, có vài người không chịu được khổ đã liên tục xin nghỉ việc.
Gần đây Tô Niệm Tinh không có dự định tuyển người trẻ tuổi nữa mà đổi thành những người phụ nữ hơi lớn tuổi một chút, không chỉ biết chịu khó mà làm người còn lương thiện.
Cô gật đầu đáp: "Đương nhiên là được rồi, chị cứ chuyển nhà xong trước đi rồi tới đây làm việc." Chị Vân làm việc vẫn rất cẩn thận. Trước đây chị ta vẫn luôn phụ trách chở rác là bởi vì chị ta phải nuôi tận ba đứa con nên chỉ có thể làm công việc vất vả nhất và mệt nhất.
Nhưng bây giờ chị ta đã không còn áp lực cuộc sống nữa rồi, có thể tìm một công việc tương đối nhẹ nhàng hơn. Phục vụ bàn không đòi hỏi học lực quá cao, chỉ cân cần mẫn và chăm chỉ là được. Mà chị ta lại tuyệt đối phù hợp với những tiêu chí ấy.
Chị Vân cảm ơn Tô Niệm Tỉnh: "Sau khi sắp xếp xong việc trong nhà, tôi sẽ qua đây ngay."
Chị ta gặp được chuyện vui nên tinh thần phơi phới, sau khi nói chuyện với Tô Niệm Tinh xong mới tạm biệt và rời khỏi quán ăn.
Các hàng xóm lại thảo luận sôi nổi.
Chú An cảm khái: "Cô ấy chỉ được chia có ít tiền như thế mà đã vui như vớ được mỏ vàng rồi, thật sự quá dễ hài lòng mà."
"Không hài lòng thì có thể làm được gì hả? Cha cô ấy chỉ để lại có nhiêu đó tiền thôi." Thím An thuận miệng phản bác ông ta.
Chú Minh cười bảo: "Thế đã là tốt lắm rồi, cô ấy phải nuôi ba đứa con, nếu như không có khoản tiền thừa kế này thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ mệt nhọc sinh bệnh, khoản tiền này cũng coi như là đã cứu mạng cô ấy."
Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên, Tô Niệm Tinh quay đầu chạy đi nhận máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Quách Vân Khởi.
"Ông nội qua đời rồi."
Trong lòng Tô Niệm Tinh sửng sốt, trước đó cô bói ra Trịnh Ích Dân còn mười ba tháng tuổi thọ nữa nhưng bây giờ mới chỉ qua một tháng thôi mà, phản phệ cũng nhanh quá rồi đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận