Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 664: Sao Tôi Lại Chưa Từng Gặp Cô Nhỉ

Chương 664: Sao Tôi Lại Chưa Từng Gặp Cô NhỉChương 664: Sao Tôi Lại Chưa Từng Gặp Cô Nhỉ
A Hỉ gật đầu nói phải.
Buổi tối, Tô Niệm Tinh đến trường tiểu học đón A Vượng. Khi cô đến thì giám sát Lương đã tới rồi, anh đang nói chuyện với những cha mẹ tới trường đón con ở xung quanh: "Tôi là chú của A Vượng. Cha mẹ A Vượng vừa mới qua đời nên tâm trạng không tốt cho lắm. Tôi với cô nó rất sợ nó không vui, anh chị có biết thằng bé ở trường học có bị ai bắt nạt không?"
Tô Niệm Tinh nhướng mày, chú á? Tại sao không phải là "chú" kia nhỉ?
[Chú thích: Chú mà giám sát Lương dùng có nghĩa là chồng của cô ruột, còn chú mà Tô Niệm Tinh ám chỉ là chú ruột. ]
"Không đâu! Lũ trẻ trong lớp đều ngoan lắm." Có phụ huynh trả lời.
Cũng có phụ huynh huých tay một cái, liếc mắt ra hiệu vê một phía khác, sau đó đè thấp giọng bảo: "Ai nói không có, không phải có một đứa nhỏ luôn thích bắt nạt các bạn nhỏ khác hay sao, dạy mãi rồi không sửa."
Giám sát Lương liếc mắt nhìn qua thuận theo theo hướng mà cô ta đang ám chỉ, lúc thu tâm nhìn về lại trông thấy Tô Niệm Tinh.
Cô xách cái bánh gato đi qua đó, vừa cười vừa chào hỏi: "Lương An Bác!"
Trên gương mặt không có biểu cảm gì của giám sát Lương lập tức hiện ra ý cười rất nhẹ nhàng: "Cô tới rồi àI"
Tô Niệm Tinh đi qua đó chào hỏi những cha mẹ học sinh khác.
Có một người phụ nữ tò mò hỏi: "Sao tôi lại chưa từng gặp cô nhỉ?"
"Tôi là... Tô Niệm Tinh vừa định nói là dì út của A Vượng nhưng lại cảm thấy chữ dì này rất dễ khiến người ta hiểu lâm. Người Hương Giang chắc chắn không có cách gọi dì út như vậy.
Thế gọi là thím thì sao?
Hình như cũng không ổn, nghe có vẻ hơi xa xách.
Thấy cô lắp bắp, giám sát Lương vội đáp: "Là cô của A Vượng."
Người phụ nữ quan sát hai người họ: "Hai người là vợ chông à? Không nhìn ra được luôn ấy!"
Trong lòng Tô Niệm Tinh vô cùng căng thẳng, cô khoác cánh tay của giám sát Lương một cách rất tự nhiên: "Ha ha, anh ấy dễ ngại lắm!"
Sau đó còn thuận tay chỉnh là áo cho giám sát Lương: "Cảnh sát mà, ở bên ngoài phải giữ hình tượng cho đội cảnh sát chứ."
Người phụ nữ chợt hiểu ra: "Hóa ra anh là cảnh sát sao? Sao chưa từng nghe thấy A Vượng nhắc tới?"
Cũng có bậc phụ huynh vừa mới biết chuyện cha mẹ của A Vượng đã qua đời, còn tỏ ra kinh ngạc: ”A Vượng thật đáng thương, hai người tốt quá, vậy mà còn tới đây thăm thằng nhỏ."
"Đúng rồi! Đã qua đời rồi, đứa trẻ này quá đáng thương, anh tôi chỉ có mỗi một đứa con là nó thôi, tôi cũng phải chăm sóc nó một chút chứ, cho nên hôm nay tôi mới mua một cái bánh gato qua đây thăm nó đây.' Tô Niệm Tinh giơ cái bánh ngọt trong tay lên.
Các phụ huynh vây xung quanh Tô Niệm Tinh và giám sát Lương thành một vòng: "Sau này mọi người quan tâm giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé."
Tô Niệm Tinh cũng không phân biệt ra được đứa con của vị phụ huynh nào đã bắt nạt A Vượng mà chỉ có thể nói chuyện với từng người một.
Chưa đến vài phút mà gần như toàn bộ phụ huynh đều biết A Vượng có một người cô mở quán ăn, có một người chú là giám sát cấp cao.
Bà A Lan đi qua tìm A Vượng, có không ít phụ huynh hỏi bà ta vê hai người đó: "Bà A Lan, hóa ra A Vượng còn có một người chú làm giám sát nữa sao? Trước đây sao bà lại chưa từng nói đến vậy?"
Bà A Lan nhìn Tô Niệm Tinh và giám sát Lương với vẻ biết ơn, sau đó chỉ có thể căng da đầu lên trả lời: "Đúng rồi, trước đây hai đứa nó bận công việc lắm, sau này biết tin con trai với con dâu tôi qua đời cho nên mới tới đây thăm A Vượng."
Ngay đúng lúc này, thì cổng lớn cửa trường học mở ra, giáo viên dẫn các bạn nhỏ đi ra ngoài, những đứa trẻ khác giống như con gà nhỏ chạy loạn khắp xung quanh, chỉ có A Vượng là chậm rãi đi ra ngoài.
"A Vượng! Qua đây! Cô tới đón cháu này, còn mua cả bánh gato mà cháu thích ăn nữa, có vui không?" Tô Niệm Tinh gân cổ lên hét vê phía A Vượng đang cúi đầu đi đường và giơ cao cái bánh gato trong tay lên.
Toàn bộ đám trẻ đều bị giọng nói của cô thu hút.
Giá vật ở Hương Giang cao nên hiển nhiên bánh gato cũng chẳng rẻ gì cả. Một cái bánh ngọt tám tấc có khả năng ngang với tiền ăn uống trong ba ngày của một gia đình, cho nên rất ít gia đình mua bánh ngọt cho con ăn mỗi ngày.
Bánh ngọt lại còn là món mà trẻ con thích nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận