Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1170: Anh Khẩn Trương Cái Gì

Chương 1170: Anh Khẩn Trương Cái GìChương 1170: Anh Khẩn Trương Cái Gì
Đây là một câu hỏi trắc nghiệm, nhưng cứ cố tình cả hai sự lựa chọn đều không thể nhìn ra được tương lai, Tô Niệm Tinh không có cách nào đưa ra quyết định thay cho cậu bé.
Đúng lúc này, cuối cùng dân cảnh cũng đã làm xong công việc trong tay và qua đây tìm Tô Niệm Tinh: "Cô Tô, hóa ra cô ở đây à, đã bói ra được chưa?"
Tô Niệm Tinh giao lại quyên lựa chọn cho dân cảnh.
Sau khi đối phương nghe xong, trong đáy mắt chợt hiện lên vẻ ghê tởm: "Bây giờ quốc gia đang khó khăn như thế mà cặp vợ chồng này lại không nuôi con mình! Đây là vứt bỏ chứ còn gì nữa, không thể để yên cho bọn họ được, đây là con do chính bản thân họ sinh ra, dựa vào cái gì không nuôi!"
Anh ta hỏi khẩu âm của cha mẹ Kim Bảo từ chỗ Tô Niệm Tinh rồi lập tức liên hệ với đồn cảnh sát bên ấy.
Ngay khi đứa bé mất tích, cha mẹ sẽ ngay lập tức đến đồn cảnh sát báo án nên dân cảnh đều sẽ có ghi chép lại.
Nếu tìm được đứa bé, lại biết tên và độ tuổi của các cháu thì rất nhanh có thể tìm ra được cha mẹ, nhưng ngược lại thì cũng không dễ dàng đến vậy đâu.
Dân cảnh bên kia nhanh chóng tra ra được địa chỉ của cha mẹ và ngỏ ý sẽ liên lạc với bọn họ nhanh nhất có thể.
Sau khi gọi điện xong, dân cảnh bắt tay Tô Niệm Tinh: "Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, lần này cũng may mà nhờ có cô nên chúng tôi mới có thể một lưới tóm gọn tổ chức lừa đảo này." Tô Niệm Tinh biết anh ta vẫn còn việc phải làm cho nên sau khi bắt tay đối phương xong, cô lập tức dẫn đám người giám sát Lương rời khỏi đồn cảnh sát.
Khi rời đi, cô quay đầu liếc mắt nhìn bé trai, cậu bé vẫn đang anh tranh đường một cách đờ đẫn.
"Đừng buồn bã, đứa bé này không phải bị câm thật đâu, chân của cậu bé cũng không nghiêm trọng, nếu như cha mẹ cậu bé biết có thể chữa khỏi thì sẽ không bỏ rơi cậu bé nữa." Giám sát Lương thấy cô buồn bã, sợ cô tự trách nên mới nắm lấy tay cô an ủi.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng.
Trở về khách sạn, chủ hàng ngày hôm qua lại đi qua đây tìm cô đi xem nhà.
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh mời các lãnh đạo của xưởng phích nước đi ăn cơm rồi bàn giao nhiệm vụ.
Sau khi trở về khách sạn, cô bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đến Tứ Xuyên.
"Cái xe đạp này phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không tiện mang về, thứ này còn làm bằng sắt, một khoảng thời gian không dùng là sẽ rỉ sắt ngay." Giám sát Lương đột nhiên hỏi.
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy tặng cho Trương An Khang đi, tốt xấu gì thì ông ta cũng đã bận rộn lâu như thế vì chuyện của chúng ta rồi."
Giám sát Lương không có ý kiến gì khác.
Một nhóm người Tô Niệm Tinh dắt chiếc xe đạp đến sở đầu tư gặp Trương An Khang và tặng lại nó cho ông ta. Phía bên ông ta đang định đi tìm lãnh đạo báo cáo, Tô Niệm Tinh mời ông ta đến quán gần đây để uống trà.
Giám sát Lương chợt nghĩ đến một chuyện: "Tôi muốn đặt may váy cưới kiểu truyền thống, ở Bắc Kinh có tiệm nào như vậy không?"
Anh nắm chặt lấy tay của Tô Niệm Tinh, sợ cô nghĩ nhiêu nên còn thấp giọng giải thích: "Chúng ta đặt làm trước, tránh cho sau này lúc cân dùng mới đi tìm người may thì lại không kịp."
Tô Niệm Tinh thấy ấy còn đặc biệt giải thích với mình mà hơi buồn cười: "Thì em cũng không nói không cho anh may mà, anh khẩn trương cái gì."
Hai gò má của giám sát Lương hơi đỏ lên.
Trương An Khang nhìn bộ dáng thân mật của hai người bèn chúc mừng bọn họ, sau đó nói: "Quả thật có tiệm như vậy đấy, tôi có quen một thợ may vô cùng xuất sắc, cô ấy chính là người sáng tạo ra tam dị tú hai mặt đấy."
Tô Niệm Tinh nổi lên hứng thú: "Được đó, ông dẫn chúng tôi đi xem thử đi"
Trương An Khang gật đầu: "Không thành vấn đề."
Ông ta dắt chiếc xe đạp vào trong lán để xe của tòa nhà văn phòng sau đó lái xe chở bọn họ đến phố mua sắm ở Vương Phủ Tỉnh: "Cô ấy mở một văn phòng ở bên này, sau khi xưởng thêu tái cơ cấu, cô ấy mất việc, giờ thì về thủ đô kiếm kế sinh nhai lại rồi."
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đi vào văn phòng, bên này có rất nhiều sản phẩm thêu thùa được treo đầy trên tường cho khách nhìn ngắm.
Trong văn phòng chỉ có hai người, một người đang ở bên trong thêu, còn một người thì ở ngoài đợi. Trương An Khang nhận ra bà ta, ông ta giới thiệu thân phận của đám người Tô Niệm Tinh cho đối phương, sau đó lại giới thiệu với Tô Niệm Tỉnh: "Đây là Trương Tú Bình, rất giỏi tam dị tú hai mặt đấy."
Trương An Khang nói với Trương Tú Bình: "Cậu ấy muốn may đồ cưới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận