Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 249: Bọn Họ Chắc Chắn Sẽ Nghi Ngờ Cô

Chương 249: Bọn Họ Chắc Chắn Sẽ Nghi Ngờ CôChương 249: Bọn Họ Chắc Chắn Sẽ Nghi Ngờ Cô
Tô Niệm Tinh thấy ba người họ đều nhìn chằm chằm vào mình mà mồ hôi lạnh túa cả ra: "Mọi người nói đùa kiểu gì thế, làm sao tôi có khả năng vì mấy nghìn đồng mà giết người được, giết bọn họ rồi, bản thân tôi cũng sẽ bị nhắm đến mà, tôi ăn no rửng mỡ hay sao?"
Bây giờ Hương Giang vẫn chưa bãi bỏ án tử hình, giết người thì phải đền mạng.
Bà A Hương thấy cô sợ hãi mới vội vàng vỗ lên lưng cô: "Đương nhiên không phải mọi người đang nghi ngờ cháu rồi, chỉ sợ a sir sẽ nghi ngờ cháu thôi."
A Trân điên cuồng gật đầu: "Bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ cô."
Tô Niệm Tinh cũng không phải chưa từng vào đồn cảnh sát bao giờ, cô liếm môi: "Bọn họ nghi ngờ thì cứ nghi ngờ thôi, tôi cũng chưa từng giết người, cây ngay không sợ chết đứng."
Ba người nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ lo lắng vô cùng.
Thủ đoạn thẩm vấn của mấy điều tra viên kia cũng nhiều lắm, không biết chủ quán có thể chống đỡ được không nữa.
Tô Niệm Tinh lại giả bộ như không để ý mà phất tay: "Được rồi, đi làm việc đi."
Quả nhiên đến trưa, Đại Lâm và Trương Chính Bác lại một lần nữa tới đây lấy khẩu cung.
Tô Niệm Tinh nói lại sự việc đã qua một lần, hai người lại không giống như lần trước, sau khi ghi chép xong khẩu cung là rời đi ngay mà nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh để quan sát. Tô Niệm Tinh cho rằng bọn họ đang nghi ngờ mình nên ưỡn thẳng sống lưng mặc cho bọn họ quan sát, bộ dáng "bà đây rất trong sạch."
Đại Lâm nhìn thấy trong tiệm còn có người khác, tuy rằng mọi người đều đang bận làm việc riêng nhưng thi thoảng ánh mắt lại liếc qua bên này, vì thế kiến nghị cô đi ra ngoài nói chuyện.
Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý.
Ba người đi vào một ngõ nhỏ bên cạnh, Tô Niệm Tinh ra hiệu cho bọn họ nói nhanh: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, tôi còn phải về làm việc nữa.
Đại Lâm đắn đo rất lâu mới hỏi: "Đại sư, có phải cô có thể bói ra được ai là hung thủ không?"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, liếc mắt quan sát hai người họ: "Các anh muốn tôi bói ra hung thủ giúp các anh ấy hả?"
Đại Lâm có hơi xấu hổ nhưng manh mối trong vụ án này quá nhiều, chỉ riêng sắp xếp những người mà Cao Thục Nghi đã đắc tội thôi mà bọn họ đã liệt ra được 134 người khả nghi rồi, người nào nhắc đến cô ta cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nạn nhân bị nhiều người hận đến như thế. Cho dù là hàng xóm, bạn bè hay là người thân, đánh giá của bọn họ đối với nạn nhân đều không tốt đẹp gì cho cam.
Các cảnh sát ở bên ngoài phỏng vấn và điều tra, điều tra một người mà đối phương lại kéo ra thêm mười người nữa cho bọn họ, bọn họ quả thật đã sắp phát điên luôn rồi.
Tô Niệm Tinh quan sát vẻ mặt của hai người: "Các anh không sợ tôi là hung thủ sao?"
Tốt xấu gì thì cô cũng là một trong số các nghi phạm đi? Vậy mà lại tới tìm nghi phạm xem bói, nghĩ thế nào vậy mấy má?
Đại Lâm sững sờ: "Sao cô có khả năng là hung thủ được chứ?"
Tô Niệm Tinh bị thái độ thản nhiên này của anh ta làm cho ngơ ngác: "Sao tôi lại không có khả năng là hung thủ? Các anh đã điều tra qua chứng cứ ngoại phạm của tôi rồi sao? Vào thời điểm đó, tôi đang ở nhà ngủ mà, không có ai có thể làm chứng đâu."
Đại Lâm và Trương Chính Bác đồng loạt xua tay: "Cô không thể là hung thủ."
Tô Niệm Tinh vẫn quật cường truy hỏi: "Tại sao?"
Đại Lâm và Trương Chính Bác thấy cô khăng khăng muốn hỏi, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đại Lâm cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành giải thích: "Hai nạn nhân đều bị một nhát dao chí mạng hết, không giống kích động giết người mà chắc hẳn là giết người có chủ ý. Bây giờ cô đã có một quán ăn, thu nhập lại nhiều như vậy, xem bói cũng kiếm được tiền như thế, không có hiềm khích to lớn thì cô không có lý do để giết bọn họ?"
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, hóa ra cảnh sát điều tra án như vậy à.
Đại Lâm thấy cô không truy hỏi nữa bèn xoa tay, cười lấy lòng vài tiếng: "Chúng tôi đã thỏa mãn lòng tò mò của cô rồi, giờ cô có thể thỏa mãn chúng tôi được không? Cô có thể bói ra được không vậy?"
Trương Chính Bác lo lắng cô vẫn còn ghi thù vụ lần trước, vì thế bảo: "Chuyện lần trước thật sự không phải tại chúng tôi mà, mấy tên bắt cóc kia có súng trong tay, chúng tôi phải vệ sự an toàn cho con tin"
Tuy rằng bọn họ quả thật rất thành khẩn nhưng Tô Niệm Tinh vẫn lắc đầu như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận