Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 166: Thế Nào Rồi? Tôi Xem Có Đúng Không

Chương 166: Thế Nào Rồi? Tôi Xem Có Đúng KhôngChương 166: Thế Nào Rồi? Tôi Xem Có Đúng Không
Lúc cô ở nhà hàng cao cấp đã xem bói cho đối phương cơ mà: "Cô ấy đã từ Anh quốc về nước rồi sao? Không ngờ lại lâu như vậy."
Bà A Hương không biết chuyện xem bói mà mỉm cười bảo: "Cô ta nói ngày mai sẽ qua tìm cháu."
Tô Niệm Tinh cũng tò mò muốn biết rốt cuộc Trương Mộng Yên có dẫn được chồng về hay không.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Niệm Tinh tan làm đã ngồi xe buýt băng qua đường hầm xuyên cảng, cô xuống xe chạy bộ, bây giờ cô cần phải rèn luyện tốc độ chạy của bản thân.
Gặp phải người xấu, đánh cũng không đánh lại được, nhưng chỉ cần chạy thắng đối phương là cô có thể nhặt về được một cái mạng.
Đợi khi cô chạy đến đường Paterson thì trên trán đã toàn là mồ hôi hột.
Cô vuốt trán một cái, trông thấy Trương Mộng Yên đang ngồi trước quầy hàng xem quẻ của mình.
Người đẹp đúng là người đẹp, cho dù đã không còn dung mạo tuyệt thế như hồi còn trẻ nữa nhưng chỉ riêng nhìn khí chất nhã nhặn của đối phương là cũng có thể khiến người ta thoải mái và vui vẻ rồi.
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa chào hỏi đối phương, cô ngồi xuống phía đối diện: "Thế nào rồi? Tôi xem có đúng không?"
Trương Mộng Yên gật đầu: "Tôi đã tìm được chồng rồi, tuy rằng khoảng thời gian này quả thật đã gặp phải một chút trắc trở nhưng anh ấy quả thật vẫn còn sống." Trong nét mặt cô ta tràn đây vẻ dịu dàng, trong lòng Tô Niệm Tinh thì lại bối rối vô cùng.
Chồng cô ta đã có người phụ nữ khác rồi, sao cô ta vẫn còn vui như vậy được?
Trương Mộng Yên hơi nhíu mày, bắt đầu kể lại hành trình tìm chồng suốt mấy tháng nay của mình: "Anh ấy thật sự đã mất trí nhớ rồi, được người ta đưa sang nước ngoài. Tuy rằng đã có bạn gái nhưng mãi vẫn chưa tái hôn.
Tôi tới tìm anh ấy, mới đầu anh ấy chẳng nhớ được gì cả, nhưng sau này tiếp xúc lâu rồi, anh ấy cũng đã nhớ ra mọi thứ."
Tô Niệm Tinh sững sờ, loại kịch máu chó như mất trí nhớ này vậy mà lại xảy ra ngay bên cạnh mình, thật hay giả vậy trời?
Cô đã sống hai kiếp rồi tổng kết ra được một kết luận: Chuyện trùng hợp phần lớn đều là do người làm.
Cô thấy hơi khó tin: "Sau khi anh ta mất trí nhớ lại không muốn về nước tìm người thân sao?”
Cô đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu có một ngày nào đó cô mất trí nhớ nhất định sẽ nghĩ cách tìm lại quá khứ và thân phận của mình, người không thể sống trong mơ hồ suốt cả đời được chứ.
Nhắc đến chuyện này là Trương Mộng Yên lại thấy đau xót cho mấy năm chờ đợi này của mình: "Khi ấy, người phụ nữ đã cứu anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã phá sản rồi, cũng đã ly hôn với vợ, trên báo có đăng bài hẳn hoi, nếu anh ấy về sẽ phải kiếm tiền trả nợ cho nên anh ấy mới ra nước ngoài."
Lý do này ngược lại cũng có thể hiểu được, dù sao thì món nợ của đối phương cũng không phải là một con số nhỏ.
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa chúc mừng Trương Mộng Yên: "Cuối cùng thì gia đình các cô cũng khổ tận cam lai rồi."
Trương Mộng Yên vén lọn tóc rơi ra sau tai, khóe môi nhếch lên: "Đúng vậy, tôi còn tưởng sẽ không bao giờ còn được gặp lại anh ấy nữa chứ. Cũng may mà anh ấy đã nhớ lại tất cả rồi, cũng bằng lòng theo tôi về nước."
Trong lòng người chồng vẫn luôn có cô to, tuy rằng bọn họ đã ly tán mười mấy năm nhưng cô ta có tự tin người chồng nhất định sẽ yêu lại mình.
Vẻ mặt của cô ta lộ ra sự áy náy: "Chỉ là hơi có lỗi với người phụ nữ ấy, tôi không muốn làm tình nhân, nhưng mà..."
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh cũng không biết nên khuyên nhủ đối phương thế nào, dù sao thì Trương Mộng Yên với chồng cũng đã ly hôn rồi, mà người ta mới là bạn gái chính thức của người đàn ông.
Cũng may mà Trương Mộng Yên không qua đây để tìm kiếm sự an ủi, cô ta đưa một phong bì cho Tô Niệm Tinh: "Lúc đầu đã nói nếu tìm được người thì tôi sẽ tặng cô một bao lì xì, trong này là năm nghìn, cô đừng chê ít."
Tô Niệm Tinh làm sao có thể chê ít được chứ, dù sao thì không phải tất cả mọi người đều là loại phú bà như Thẩm Huệ Tây.
Trương Mộng Yên chỉ có thể tính là khá giàu có mà thôi.
Cô lắc phong bì: "Nếu như hai người kết hôn cũng đừng quên phát thiệp mời cho tôi nhớ, tôi cũng muốn xin vía của các cô."
Cô bạn gái của người chồng trẻ trung xinh đẹp mà vẫn còn bằng lòng theo Trương Mộng Yên về nước, vậy có thể thấy cuối cùng anh ta vẫn chọn vợ của mình. Khi ấy cô còn tưởng người đàn ông vì trốn nợ nên mới cố tình giả chết, nhưng xem ra cô đã nghĩ xấu cho người ta rồi, thật quá hạn hẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận