Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1207: Được! Tôi Đã Hiểu Rồi

Chương 1207: Được! Tôi Đã Hiểu RồiChương 1207: Được! Tôi Đã Hiểu Rồi
Ông chủ xưởng than sững sờ rất lâu, hai con mắt gần như lồi cả ra, lúc này, ông ta mới biết mình đã trúng kế của người khác rồi.
Ông ta hít một hơi thật sâu: "Nếu tôi không thể đưa tiền đến tận tay người nhà chân chính thì oan hồn của bọn họ sẽ vất vưởng trong mỏ sao?"
"Đúng!" Tô Niệm Tinh nói chắc như đỉnh đóng cột.
Ông chủ xưởng than gật đầu: "Được! Tôi đã hiểu rồi."
Ông ta vẫy tay với trợ lý, đối phương đưa con điện thoại di động qua.
Ông chủ xưởng than bấm máy rồi nói với đầu bên kia: "Đợi tôi về rồi hãng phát tiền trợ cấp cho bọn họ."
Sau đó ông ta cúp máy luôn.
Tô Niệm Tinh thấy ông ta hành động dứt khoát và nhanh nhẹn như vậy mới nói tiếp: "Tôi bói ra được tiên chuộc mà ông đã giao ra trước đó, có xác suất rất lớn có thể lấy về được."
Không đợi ông chủ xưởng than mừng rỡ là cô đã bổ sung thêm: "Nhưng bọn họ đã tiêu một ít tiền cho nên lấy hết toàn bộ tiên vê là chuyện không có khả năng, chỉ có thể lấy được một phần thôi."
Ông chủ xưởng than vốn không trông mong gì vào việc cảnh sát có thể lấy về được hai trăm vặn kia cho mình, không phải ông ta coi thường cảnh sát mà là nhóm bắt cóc kia đều không phải người dễ giải quyết, đến ngay cả diện mạo của bọn họ trông ra sao mà ông ta còn không biết thì thôi, vậy làm sao cảnh sát có khả năng bắt được người cơ chứ?
Nhưng ai có thể ngờ được đúng lúc này vẫn còn đường nghịch chuyển chứ.
Ông ta ra hiệu cho trợ lý lấy lì xì đến đây: "Đại sư, cảm ơn cô, đây là tiền xem quẻ."
Tô Niệm Tinh nhận lấy bao lì xì, ông chủ ở nội địa không thích ký chi phiếu mà bọn họ thích dùng tiên mặt hơn, cho nên cái bao lì xì này vừa dày vừa phồng, thoạt nhìn lượng cũng không ít đâu.
"Đúng rồi, nếu tôi làm theo yêu cầu của cô, trả tiền bồi thường về cho đúng người nhà của bọn họ vậy tương lai của tôi sẽ thuận lợi chứ?”
Tô Niệm Tinh không trực tiếp trả lời thẳng: "Đợi ông giải quyết xong chuyện này thì tôi sẽ bói cho ông thêm quẻ nữa, còn bây giờ tướng hao tài của ông đã quá rõ ràng rồi, những chuyện khác đều bị che lấp hết cả, ngược lại cũng không dễ bói ra được gì."
Ông chủ xưởng than cái hiểu cái không, lại truy hỏi cô một vài câu hỏi kỳ quái nữa.
Ví dụ như "có thể bày một cục phong thủy được không”, đặt vật gì trong nhà mới có thể vượng cho mình”'có cần phải xem bát tự không”...
Tô Niệm Tinh lần lượt trả lời từng câu hỏi một rồi sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Võ Xương Sùng còn muốn bàn chuyện hợp tác với ông chủ xưởng than, còn một nhóm người Tô Niệm Tinh thì lại đi đến đồn cảnh sát.
Lâm Kiến Quốc đang bận viết báo cáo, trông thấy bọn họ tới đây, anh ta lập tức gọi mọi người ngồi xuống: "Tới thật đúng lúc, tôi đang định mời mọi người đến quán cơm ăn một bữa đây. Lần này cũng may mà nhờ có các cậu, bằng không thật sự không thể bắt được nhóm tội phạm giết người tán tận lương tâm này mất." Tô Niệm Tinh lắc đầu nói không cần cảm ơn, giám sát Lương thì cười ha ha: "Sau này tôi còn phải làm phiên anh nhiều việc lắm."
Thời buổi này, cảnh sát Hương Giang tìm cảnh sát nội địa phải thông qua Interpol và đợi rất lâu. Gls và Lâm Kiến Quốc có giao tình riêng, mà cảnh sát nội địa quản lý lại không nghiêm ngặt như bên Hương Giang, sau này, nếu như có tội phạm bỏ trốn sang nội địa, chỉ cần phản ảnh tình hình với cấp trên là Lâm Kiến Quốc có thể giúp tìm người ngay.
Lâm Kiến Quốc đóng báo cáo lại: "Đi! Tôi mời các cậu tới một nhà hàng mới mở, nghe nói là món Dương Châu chính tông đấy nhé."
Khẩu vị của món Dương Châu chính tông phù hợp với đại đa số người, không cay, không quá ngọt ngấy, không chua, nằm ở mức độ mà người Quảng Đông có khẩu vị không nặng có thể chấp nhận được.
Tô Niệm Tinh thì lại sốt ruột kêu anh ta giúp mình đi bắt người: "Tôi vừa mới xem bói cho ông chủ xưởng than xong, ông ta bị người bắt cóc ngay trên xe lửa và phải trả tận hai trăm vạn tiền chuộc, bây giờ người đã được thả ra rồi."
Lâm Kiến Quốc trợn tròn mắt, lập tức lôi sổ và bút ra ghi: "Cô nói đi."
Tô Niệm Tinh báo địa chỉ lại một lân nhưng người đã không còn ở Thâm Quyến nữa mà chạy đến Quảng Châu ăn chơi sa đọa rồi, nếu bây giờ đuổi tới bên đó cũng vẫn còn kịp, còn nếu đợi thêm một ngày nữa thì có khả năng bọn họ sẽ chuyển sào huyệt mất.
Lâm Kiến Quốc không dám chậm trễ mà lập tức gọi cấp dưới vào phòng, sau đó xin cấp trên cấp súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận