Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1107: Rốt Cuộc Đứa Trẻ Này Là Con Của Ai

Chương 1107: Rốt Cuộc Đứa Trẻ Này Là Con Của AiChương 1107: Rốt Cuộc Đứa Trẻ Này Là Con Của Ai
Lời nói của cô như một chậu nước lạnh hắt vào đầu bà Hứa, bà ta cảm thấy sức lực cả người lập tức bị rút hết đi, không còn thứ gì có thể chống đỡ được cơ thể của bà ta.
Bà ta lảo đảo lùi lại, người phụ nữ cũng chợt bàng hoàng tỉnh lại, bà ta giật nảy mình, vội vàng đỡ đối phương: 'Bà Hứa? Bà không sao chứ?"
Hứa chí Dụng cũng lấy lại bình tính, nhanh chóng chạy đến cạnh mẹ mình và quan sát sắc mặt của bà ta: "Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tiếng "mẹ" này lập tức kéo bà Hứa trở về hiện thực, bà ta miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, hai bàn tay ôm lấy gương mặt của con trai rồi quan sát từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nhặt nào.
Nhưng bà ta có nhìn thế nào thì gương mặt này cũng không có một chỗ nào giống bà ta hoặc là chồng... cho nên, rốt cuộc đứa trẻ này là con của ai?"
Cơn kinh hoàng khổng lồ đánh thẳng vào tâm hồn yếu ớt của bà ta, bà ta quay đầu lại nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ khó khăn, giọng khàn cả đi: "Đại sư, vậy con của tôi đang đâu?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng rồi chỉ vào Trương Tĩnh Đình: "Cô ta mới là con gái của bà ta, còn con trai của bà thật ra lại là con trai của bà ta." Cô chỉ vào người phụ nữ.
Tất cả mọi người đều bị thông tin này làm cho kinh hãi không nói được thành lời, cũng may mà các hàng xóm không theo tới bên này, bằng không, nhìn thấy được một tin bùng nổ như thế còn không phải bọn họ sẽ phát điên hay sao?
Bà Hứa không chịu chấp nhận hiện thực, bà ta không ngừng lắc đầu: 'Làm sao có khả năng đó được chứ, sao lại có chuyện phi lý như vậy trên đời được?"
Tô Niệm Tinh thấy bà ta không tin mới nhún vai: "Nếu không tin thì bà có thể đi làm xét nghiệm DNA, với tài lực của nhà họ Hứa các bà thì chắc hẳn không sợ tiêu khoản tiên này đâu nhỉ."
Bà Hứa nhìn về phía Trương Tĩnh Đình, đôi mắt của đứa trẻ này quả thật rất giống em gái của bà ta, nhưng sao lại có chuyện như vậy được chứ?
Hứa Chí Dụng nắm lấy tay của bà Hứa, chỉ sợ trái tim của bà ta không chấp nhận được.
Anh ta nói: "Mẹ, mẹ ơi, cho dù con có phải con trai của mẹ hay không thì mẹ mãi mãi vẫn là mẹ của con. Mẹ có thấy chỗ nào trong người khó chịu không, có cần uống thuốc không?”
Dáng người của bà Hứa mập mạp, huyết áp cao, vừa rồi quả thật máu nóng đồn lên não mà hơi váng đầu, còn bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Bà ta xua tay, nhìn Hứa Chí Dụng rồi lại nhìn Trương Tĩnh Đình, chỉ cảm thấy đầu óc mình rối như tơ vò: "Vậy đi kiểm tra đi, giờ đầu óc tôi đang rối lắm, các người về trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Bà ta nhìn về phía Trương Tĩnh Đình nhưng cũng không nói ra được lời khó nghe gì nữa, mà gần như là mở miệng cầu xin: "Cô có thể cho tôi mấy sợi tóc được không, tôi muốn đi kiểm tra."
Trương Tĩnh Đình ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Dụng rồi gật nhẹ đầu, bứt vài sợi tóc sau đó giao lại cho bà Hà, tiếp đấy mới đỡ mẹ mình rời khỏi nhà họ Hứa.
Trông thấy Tô Niệm Tinh ở đằng trước, Trương Tĩnh Đình gọi cô: "Đại sư, những lời mà cô vừa nói đều là thật cả sao?” Khóe môi Tô Niệm Tinh nhếch lên, cố tình thừa nước đục thả câu: "Có thật hay không thì các cô đi xét nghiệm là biết."
Lúc này, Trương Tĩnh Đình đã có tự tin hơn vài phần: "Cảm ơn cô, đại sư, vừa rồi thật sự rất xin lỗi."
Ý của cô ta là cái câu xuống địa ngục kia, Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Cô nói là cô xuống địa ngục chứ không phải tôi xuống địa ngục, chuyện này có gì mà phải xin lỗi."
Trương Tĩnh Đình gãi đầu: "Lúc đó tôi chỉ muốn dùng mạng của mình để uy hiếp cô thôi."
Tô Niệm Tinh vỗ vào vai cô ta: "Ngược lại cô cũng thành thật đấy, nhưng người mà cô có thể uy hiếp đến đều là những người để ý cô, còn tôi thì không nằm trong này."
Trương Tĩnh Đình mím môi: "Tôi thật sự rất ấu trĩ, phải không?”
"Cũng không tính là ấu trĩ, ít nhất thì cô cũng không nguyền rủa tôi xuống địa ngục!" Tô Niệm Tinh thành thật hỏi: "Hứa Chí Dụng đã thay thế cô làm thiếu gia nhà giàu suốt hai mươi lăm năm, cô có hận anh ta không?”
Trương Tĩnh Đình sững sờ: "Tại sao lại hận anh ấy? Chuyện này không liên quan đến anh ấy, là do bác sĩ kia ác độc cơ mà."
Tô Niệm Tinh quan sát cô ta với ánh mắt khen ngợi: "Không tồi, là một cô gái rất lương thiện, sau này các cô chắc chắn sẽ hạnh phúc."
Trương Tĩnh Đình nghe được câu này, cũng không biết tại sao lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận