Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 702: Ai Nói Không Phải Chứ

Chương 702: Ai Nói Không Phải ChứChương 702: Ai Nói Không Phải Chứ
A Trân ném một quả lựu đạn xuống khiến Tô Niệm Tinh kinh hoàng rất lâu không lấy lại được bình tĩnh.
"Sao lại thế này? Anh ta đang ngoan ngoãn ở trong tù cơ mà, sao lại chạy ra ngoài làm gì?"
Cô nhận lấy tờ báo trong tay A Trân rồi liếc mắt đọc qua.
Diệp Thắng Thiên nói dối mình đau bụng không chịu được để giám ngục áp giải anh ta đến bệnh viện địa phương tiếp nhận điều trị. Nhưng sau khi đến bệnh viện, Diệp Thắng Thiên lại nhân lúc đi vệ sinh để đập vỡ hai chai thủy tinh đã ăn trộm được, sau đó làm thành vũ khí lao ra khỏi bệnh viện.
Phía cảnh sát đã ngay lập tức phong tỏa các con đường, nhưng không ngờ Diệp Thắng Thiên lại bắt cóc một người qua đường vô tội để uy hiếp phía cảnh sát, để bảo vệ con tin nên phía cảnh sát chỉ có thể để mặc đối phương bỏ chạy mất dạng.
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, chẳng trách hôm qua giám sát Lương tham gia tiệc cưới vào buổi tối, nhưng còn chưa bắt đầu đã vội rời đi, hóa ra là để truy bắt phạm nhân bỏ trốn à.
"Mấy giám ngục này cũng không biết làm ăn kiểu gì nữa? Vậy mà lại để anh ta chạy thoát." Chú Minh tặc lưỡi: "Lần này thì hay rồi, mấy người mở tiệm vàng này lại sợ muốn chết mất thôi, vất vả lắm mới qua được mấy ngày bình yên vô sự mà lại nữa!"
"Ai nói không phải chứ." Chú An cũng vô cùng sầu lo: "Không biết đến khi nào mới có thể bắt được thăng đó đây."
"Khó lắm, trừ phi anh ta ra ngoài gây án tiếp, nhưng cũng không phải lần nào cũng may mắn nhận được tin tức của nằm vùng từ trước."
Các hàng xóm đang thảo luận sôi nổi mà Tô Niệm Tinh cũng đang bắt đầu đau đầu đây.
Đúng lúc này thì có một cô gái trẻ đi từ bên ngoài vào, trên người mặc toàn đồ hiệu, trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn kim cương to bự, thoạt nhìn có vẻ là một người giàu có đấy.
Tô Niệm Tinh vốn còn tưởng phú bà sẽ mời cô đến phòng bao riêng để xem bói chứ, nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp mở miệng luôn: "Tôi nghe nói cô xem bói rất linh, người từ bao nhiêu năm trước cũng có thể tìm giúp được. Tôi có một bạn học trung học, đã mười mấy năm rồi tôi chưa gặp cậu ấy, giờ tôi muốn tìm cậu ấy."
Cô gái trẻ này ăn mặc đẹp như thế khiến Tô Niệm Tinh nghi ngờ người mà cô ta để ý chắc chắn không phải là người bạn học đó, vì thế mới hỏi: "Anh ta tên là gì? Có người thân nào không?”
Cô gái trẻ lắc đầu: "Hồi trung học gia đình cậu ấy đã chuyển đi rồi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn muốn tìm cậu ấy, cũng đã đăng bài tìm người trên báo nhưng lại không có người nào hồi đáp cả. Cho nên tôi mới tới đây tìm cô thử Xem sao."
“Cô tìm anh ta có chuyện gì vậy?” Tô Niệm Tinh tò mò.
"Hồi trung học chúng tôi có nhìn trúng một cái bát ở một sạp hàng nhỏ, khi ấy tôi không có đủ tiên nên cậu ấy và tôi đã mua chung nó. Năm ngoái có một người bạn đến nhà tôi, rồi tôi mới biết cái bát đó là chính phẩm thời nhà Tống, giá trị phải mấy trăm vạn đồng. Tôi muốn tìm cậu ấy để mua lại cái bát." Cô gái trẻ kể lại hai năm rõ mười sự việc.
Nói cách khác, bạn học này vừa không phải là người yêu của cô ta, vừa không phải là người thân mà chỉ là một bạn học bình thường, mối quan hệ cũng không gần gũi cho lắm, cho nên xác suất bói trúng rất thấp.
Các hàng xóm cũng sáp lại gần.
Chú Minh liếc mắt nhìn cô ta mấy lần với vẻ ngạc nhiên: "Cô gái, cô rất có chữ tín như vậy, qua nhiều năm như thế rồi, cô đi tìm anh ta mà anh ta cũng không biết luôn."
"Người đang làm, trời đang nhìn. Cha mẹ tôi tin thờ Phật giáo, làm chuyện tốt để tu kiếp sau. Tương lai sẽ có phúc báo cho nên chuyện làm ăn của cha tôi với mẹ mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy."
"Người có tốt sẽ được báo đáp, cho nên con người nên giữ chữ tín." Chú An khen ngợi cô gái trẻ này là một người tốt.
Cô gái trẻ cười lên trông rất xinh đẹp, đây chính là sự an yên do năm tháng bình yên để lại, chỉ có sự ổn định và yên bình mới có thể mang lại mà thôi: “Đúng vậy."
Tô Niệm Tinh nhìn tướng mặt của cô gái trẻ, bởi vì mối quan hệ quá xa nên cô không thể nhìn ra được tin tức hữu dụng, sau đó lại ném thêm lục hào kim tiên quẻ nhưng chỉ có thể bói ra được đối phương vẫn còn sống, hình như gần đây còn đang vì chuyện gì đó mà phiên não.
Cô gái trẻ vừa nghe được đã sốt ruột: "Vậy cậu ấy có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Ngược lại cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận