Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 441: Có Khả Năng Thật Sự Là Như Vậy Đấy

Chương 441: Có Khả Năng Thật Sự Là Như Vậy ĐấyChương 441: Có Khả Năng Thật Sự Là Như Vậy Đấy
"Nhưng cũng không đến mức ngay cả một bài đăng ở góc nhỏ cũng không có luôn chứ?" Có hàng xóm cảm thấy suy đoán của chú An không hợp lý cho lắm.
Đúng vậy, vụ đại trọng án thì lên đầu đề trang nhất, nhưng cả tờ báo cũng không chỉ có mỗi cái đầu đề ấy, những trang khác vẫn có thể đăng cơ mà.
"Đúng là hơi kỳ quái thật.'
"Liệu có phải Phòng Chính Thịnh đã mua chuộc các tờ báo để bọn họ không được phép đăng tin không nhỉ? Mấy loại công ty bất động sản kiều này chuyên môn quảng cáo trên các mặt báo, muốn đăng các bản tin xấu về bọn họ thì cánh báo chí vẫn phải cân nhắc xem có đắc tội với kim chủ không đã chứ?”
"Có khả năng thật sự là như vậy đấy."
Những hàng xóm trẻ tuổi hơn một chút thì hừng hực khí thế, cảm thấy hung thủ chỉ giết A Mỹ thôi vẫn chưa đủ hả hê: "Nên giết luôn cả tay luật sư lừa tiên kia và cả Phòng Chính Thịnh đã tham gia lừa đảo luôn mới đúng, như thế mới giải quyết tận gốc được."
Các hàng xóm lớn tuổi hơn lại khuyên người trẻ tuổi đừng kích động: "Giết người sẽ phải ngồi tù đấy, cũng không phải không có nhà mà ở, đi đến bước đó là không hay đâu.”
"Người hiền lành dễ bị bắt nạt! Mấy bên dự án bất động sản kia chính vì thấy các hàng xóm yếu đuối nên mới lừa bọn họ chứ sao."
Ngay đúng lúc các hàng xóm láng giềng đang sôi trào lửa giận thì có một vị khách đi từ bên ngoài vào, anh ta nhìn quanh quán một vòng rồi ánh mắt khóa chặt vào Tô Niệm Tinh đang hóng chuyện: "Cô chính là thân toán nổi tiếng nhất ở Vịnh Đồng La?"
Tô Niệm Tinh còn chưa kịp trả lời thì các hàng xóm đã lập tức vây quanh anh ta: "Đúng rồi, cô ấy chính là thần toán đấy, bói toán linh lắm, cậu tìm cô ấy là đúng rồi."
Tô Niệm Tinh quan sát người tới.
Anh ta mặc một chiếc áo phông nửa mới nửa cũ, mái tóc hình như đã mấy ngày rồi chưa gội, làn da rất đen lại còn hơi thô ráp. Đây chắc hẳn là một người nghèo khổ.
Người như vậy có thể trả được tiền xem bói sao?
Ngay đúng lúc đối phương nhìn qua đây, cô chỉ vào bảng giá và nói: "Bây giờ người tới tìm tôi xem bói rất đông, anh có thể đăng ký trước, mỗi quẻ từ một nghìn đô la Hồng Kông trở lên, đại khái thì khoảng một tháng sau mới có thể đến lượt anh. Nếu như hôm nay anh muốn xem bói sẽ phải trả gấp đôi tiền."
Cô cho rằng người đàn ông này chắc chắn sẽ chọn cái trước nhưng anh ta không hề có bất cứ một sự do dự gì hết: "Hôm nay tôi muốn xem luôn."
Loại tình huống này thường đều là gặp phải chuyện gấp nên Tô Niệm Tinh cũng không khuyên nữa.
Cô ra hiệu cho đối phương tìm chỗ ngồi xuống, vừa định quay người đến quầy thu ngân lấy dụng cụ, nhưng còn chưa đợi cô đi được vài bước thì đột nhiên cổ đã bị một bàn tay to bóp chặt, sau đó một con dao gọt hoa quả kề lên cổ cô.
Các hàng xóm láng giêềng vốn còn tưởng sắp có biến hay để xem, đang tính tìm chỗ ngồi xuống thì lại bị biến cố đột ngột xảy đến này dọa cho trợn tròn mắt.
"Á á át" Nhóm phụ nữ hét lên kinh hãi.
Anh Phi và chú An thì vơ lấy mấy chai xì dầu và dấm trên bàn ném vào đầu người đàn ông, lập tức xì dầu với dấm văng đây mặt, mấy chỗ bị đập trúng còn đang chảy máu đầm đìa, nhưng con dao trong tay anh ta lại không mảy may di chuyển.
Anh ta đau quá kêu "á" một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn về phía mấy người khác với vẻ hung dữ: "Không được phép nhúc nhích! Nếu tụi bây còn dám cử động thì tao sẽ giết cô ta ngay!"
Động tác vơ đồ của các hàng xóm lập tức dừng lại.
Tô Niệm Tinh bị bóp cổ mà không tài nào thở được, làn da màu lúa mạch bắt đầu trướng đỏ, nhìn gương mặt nhăn nhó như táo tàu đó của cô là đủ biết cô khó chịu cỡ nào rồi.
Anh Phi ra hiệu cho mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Người đàn ông kia trừng mắt nhìn mọi người một lượt rồi ra hiệu cho người ở cửa tránh ra: "Cút ra cho tao!"
Các hàng xóm lập tức tránh sang một bên, các thực khách cũng sợ hãi bỏ lại bữa ăn dang dở của mình mà nhìn anh ta với vẻ cảnh giác.
Ra khỏi quán ăn lại càng có nhiều người đi đường hơn nhìn thấy một màn này.
A Trân ở bên trong quán ăn sợ hết hồn, nhanh chóng quay số gọi điện báo cảnh sát.
Bà A Hương đang ở sau bếp làm việc nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới đi ra xem sao, vừa vặn nhìn thấy Tô Niệm Tinh bị bóp cổ, lôi lên một con xe tải nhỏ, lại nhìn thấy A Trân gấp quá mà chửi tục vì bị chiếm đường dây điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận