Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 406: Vụ Án Này Quả Thật Có Công Lao Của Cô Ấy

Chương 406: Vụ Án Này Quả Thật Có Công Lao Của Cô ẤyChương 406: Vụ Án Này Quả Thật Có Công Lao Của Cô Ấy
Giám sát Vương liếc mắt quan sát hai người một lượt: "Vậy lần trước cậu nói phá được vụ án giết người hàng loạt có một phần công lao của cô ấy cũng là giả cả sao?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Vụ án này quả thật có công lao của cô ấy."
Giám sát Vương bật cười, vỗ lên vai anh: "Sau này cậu có cô ấy giúp mình rồi, xác suất phá án của tổ các cậu nhất định sẽ cao hơn, nói không chừng năm sau cậu có thể thăng chức lên làm cảnh ti đấy."
Kiếp trước Tô Niệm Tinh chưa từng đi làm bao giờ nên không hiểu mấy đường lắt léo trong chốn công sở cho lắm, nhưng cho dù cô có trì độn đến mức nào cũng có thể nhìn ra được người này không đúng, sao nói chuyện cứ chua như giấm thế không biết.
Cô nở nụ cười: "Giám sát Vương, cảm ơn anh đã coi trọng tôi, nếu anh muốn thông qua bói toán để nâng cao xác suất phá án vậy tôi hoan nghênh anh đến quán Tô Thần Toán xếp hàng lấy số và tìm tôi xem một quẻ, giá một nghìn đô la Hồng Kông. Nếu như muốn xem tức thời vậy chỉ cần trả giá gấp đôi là được."
Giám sát Vương hơi trừng to mắt: "Đắt như vậy á? Cô cướp tiền àI"
Tô Niệm Tinh cười đáp: "So với tương lai của anh thì chút ít tiền mọn này có tính là gì đâu. Lẽ nào anh không muốn lên làm cảnh ti? Anh còn trẻ tuổi như vậy, sức dài vai rộng cũng phải lên cao hơn một chút chứ, binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt mà."
Trong lúc nhất thời, giám sát Vương không phân biệt nổi cô đang mỉa mai mình hay là thật sự muốn xem bói giúp mình nữa. Anh ta nhìn về phía giám sát Lương: "Cậu tìm cô ấy xem bói cũng đắt như vậy sao?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Đây là cái giá bình thường, còn nếu bói vê án mạng sẽ thu phí cao hơn."
Giám sát Vương bán tín bán nghi, nếu như lời cô nói là thật vậy xác suất phá án của giám sát Lương làm sao có thể cao như thế được chứ?
Đừng nói là đồn cảnh sát Vịnh Đồng La mà cho dù có so các tổ trọng án trong toàn Hương Giang này với nhau thì xác suất phá án của tổ trọng án A cũng bỏ xa ở vị trí đầu bảng, so với vị trí thứ hai gần như là chênh lệch giữa trời với đất vậy.
Anh ta rất muốn bẫy giám sát Lương nhưng bất đắc dĩ người này lại giống như con trai vậy, hoàn toàn không chịu mở miệng.
Anh ta đành chuyển mục tiêu sang người Tô Niệm Tinh, vì thế anh ta ngỏ ý không muốn uống rượu vang mà muốn uống rượu tây: "Cho tôi một chai Whiskey.'
Anh ta rót cho mỗi người một cốc: "Rượu này rất ngon, nồng độ cồn của rượu vang thấp, chẳng khác gì với nước hoa quả cả."
Khẩu Thủy Toàn rất ít xã giao nên tửu lượng không tốt, anh ta cảm ơn và từ chối.
Giám sát Lương lấy lái xe làm lý do nên cũng từ chối.
Giám sát Vương cũng không giận mà vẫn rót cho cả anh và Tô Niệm Tinh mỗi người một cốc.
Tô Niệm Tinh đã ăn no khoảng bảy phần, thấy anh ta rót rượu cho mình mà cô cũng đã rất lâu rồi chưa uống rượu nên cũng không từ chối. Sau khi ba chén vào bụng, cô giơ tay xoa mũi.
Giám sát Lương che miệng cốc của cô lại: "Để tôi uống thay cô."
Tô Niệm Tinh có tửu lượng rất cao, đặc biệt là giám sát Lương còn cố tình muốn chuốc cô say để cạy miệng cô nữa, nên cô càng muốn dạy cho anh ta một bài học.
Cô cầm cốc lên: "Không cần, tôi có thể uống được."
Vì thế, hai người bắt đầu so tửu lượng trên bàn cơm.
Giám sát Vương uống đến cay xè cả lưỡi mà Tô Niệm Tinh vẫn còn nói chuyện với anh ta với vẻ bình tĩnh cùng thong dong: "Nào! Thêm chén nữa đi, sao tửu lượng của anh chỉ có nhiêu đây thôi vậy?"
"Đến ngay cả một cốc rượu mà anh còn không xử được thì làm sao có thể thu phục được nhiều cấp dưới như vậy chứ? Tương lai anh còn lên làm cảnh ti kiểu gì?"
"Uống đi! Không uống không phải đàn ông!"...
Giám sát Vương cắm đầu xuống bàn, hai bàn tay khua loạn lên: "Không được, thật sự không được nữa rồi."
Giám sát Lương nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ bất đắc dĩ.
Cô cố ý đúng không?
Anh nhìn về phía Khẩu Thủy Toàn: "Anh đưa anh ta về nhà đi, anh ta đã không đi được nữa rồi."
Khẩu Thủy Toàn nhìn thấy hai người anh tới tôi lui cứ phải gọi là trợn tròn mắt há hốc mồm.
Vậy mà hai người này lại uống hết sạch một cốc Whiskey, tửu lượng cũng trâu bò quá rồi đấy? Khẩu Thủy Toàn đỡ giám sát Vương đã say như bùn nhão ra đại sảnh. Tô Niệm Tinh cũng ngà ngà say rồi, cô vỗ lên vai giám sát Lương: "Đi thôi! Anh đưa tôi về với!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận