Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1113: Sao Anh Lại Có Thời Gian Qua Đây Vậy

Chương 1113: Sao Anh Lại Có Thời Gian Qua Đây VậyChương 1113: Sao Anh Lại Có Thời Gian Qua Đây Vậy
Ngay đúng lúc này, giám sát Lương dẫn người đi vào trong, Tô Niệm Tinh có hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại có thời gian qua đây vậy?”
Anh đang điều tra vụ án ở bệnh viện, bận đến mức ngay cả nhà cũng không về được thì thôi, sao giờ lại có thời gian rảnh chứ?
Giám sát Lương chào hỏi mọi người xong mới giới thiệu người bạn bên cạnh mình cho Tô Niệm Tinh: "Đây là Lâm Kiến Quốc, một người bạn ở Thâm Quyến của anh, trước đó anh đã từng nói với em là anh có qua bên đó làm việc, chính anh Lâm này đã chăm sóc anh. Anh ấy có chuyện muốn nhờ em giúp, hôm nay em vẫn còn quẻ chứ?"
Tô Niệm Tinh còn chưa kịp trả lời thì Lâm Kiến Quốc đã kéo cánh tay của giám sát Lương: "Xem bói?"
Anh ta liếc mắt nhìn một vòng, vừa nhìn đã biết đây là nơi nào rồi.
Thế này cũng quá trêu đùa người rồi đi?
Anh ta tới đây tìm anh nhờ giúp đỡ, bây giờ anh đang bận điều tra án vậy đợi sau này giúp sau cũng được, chứ làm sao có thể nhờ thầy bói giúp được chứ?
Đều nói người Hương Giang thích mê tín, cảnh sát đều bái Quan Công, anh ta còn cảm thấy thế này thật khoa trương, nhưng bây giờ nhìn thấy mới biết mấy lời này thật sự không phải lời đồn vô căn cứ.
Giám sát Lương đối diện với đôi mắt của Lâm Kiến Quốc là đã đoán ra được suy nghĩ của anh ta, anh vỗ vào vai đối phương: "Con gái anh là dân nhập cư bất hợp pháp, kiểu người này giống người tàng hình ở Hương Giang lắm, chúng tôi cũng không có tư liệu phía sau có thể cung cấp để điều tra. Yên tâm đi, cô ấy còn nhanh hơn cả cảnh sát, tìm cô ấy là chuẩn không cần chỉnh.
Lâm Kiến Quốc nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Một cảnh sát không tin vào chuyên ngành của mình mà lại tin vào một bà thầy bói rởm hơn. Đây là đang sỉ nhục bộ đồng phục trên người mình đấy!
Còn chưa đợi anh ta kịp phản ứng thì những hàng xóm khác đã vội nháy mắt: "Sir Lương, đã rất lâu rồi không gặp, gần đây ngày nào đại sư cũng tới quán ăn sáng, tôi còn tưởng là cậu với đại sư chia tay rồi chứ"
Giám sát Lương vừa cười vừa xua tay: "Làm sao có thể được chứ, tình cảm của tôi với A Tinh vẫn rất tốt, tôi vừa mới nhận vụ án ở bệnh viện nên đang bận bù đầu đây, mọi người cũng biết mà."
Lâm Kiến Quốc nghe hiểu rồi, hóa ra bọn họ là một cặp tình nhân.
Vậy mà cảnh sát lại đi tìm thầy bói làm bạn gái?
Đây là cái tổ hợp kỳ cục gì vậy trời?
Trong lúc anh ta còn đang khiếp sợ thì Tô Niệm Tinh đã mở miệng hỏi trước: "Anh muốn xem bói ở đây hay là đi vào trong?"
Lâm Kiến Quốc còn đang nghĩ xem phải khéo léo từ chối cô như thế nào thì giám sát Lương đã đưa ra quyết định thay anh ta: "Ở bên ngoài đi, con gái anh ấy mất tích rồi."
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Kiến Quốc: "Mất tích từ khi nào?"
Lâm Kiến Quốc theo bản năng đáp lời: "Từ năm ngoái đấy, con bé tên là Đào Đào, năm nay mười sáu tuổi, ngày xưa bị người lừa đến vùng núi làm vợ, tháng trước tôi đã bắt được tên lừa đảo đó rồi tìm đến tận nhà người mua, nhưng lại phát hiện ra bọn họ chê con nhỏ không nghe lời nên đã bán nó cho người khác. Thế là tôi lại chuyển hướng đi tìm tận mấy người mua lận, cuối cùng cũng xác định được con bé bị bọn buôn người mua lại rồi vượt biên sang Hương Giang. Cho nên tôi mới qua đây tìm cậu nhờ giúp đỡ.
Bây giờ nội địa và Hương Giang muốn liên hợp phá án phải thông qua Interpol, thời gian sẽ rất lâu, mà Lâm Kiến Quốc thì lại không thể đợi được lâu như thế. Anh ta dùng danh nghĩa cá nhân để qua bên này nhờ giám sát Lương giúp đỡ, nhưng ai ngờ đối phương lại dẫn anh ta đi tìm một đại sư đoán mệnh đâu cơ chứ.
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi ra hiệu cho Lâm Kiến Quốc giơ tay ra.
Lâm Kiến Quốc giật nảy mình, không chịu giơ ra, ngược lại còn nhìn cô với vẻ cảnh sát: "Tại sao phải giơ tay?"
Bây giờ dân phong ở nội địa vẫn rất bảo thủ, nam nữ hẹn hò còn chưa chắc đã nắm tay nhau, huống chi còn là người xa lạ.
Các hàng xóm thấy vẻ mặt phòng bị như thiếu nam nhà lành bị người trêu ghẹo đó của anh ta mà bật cười hô hố.
"Ngày trước tôi nghe nói người nội địa rất bảo thủ mà còn không tin cơ, bây giờ nhìn thấy anh, cuối cùng thì tôi cũng tin rồi."
"Anh đã từng này tuổi rồi, bị đại sư sờ tay một cái thì đã làm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận